Trong lúc mấy người giằng co, là ai cũng đều có thể nhìn ra Trường Minh Tông rất nâng niu vị sư muội này.
Trước đó Vân Thước vẫn luôn tự an ủi chính mình, có lẽ quan hệ giữa bọn họ cũng giống nhau mà thôi, mấy người Mộc Trọng Hi chỉ là ở chiếu cố mặt mũi Diệp Kiều. Rốt cuộc ở Tu chân giới giai cấp rõ ràng, thiên tài trước nay khinh thường trộn cùng một chỗ với những kẻ thiên phú bình thường. Giữa các đệ tử thân truyền cũng sẽ phân chia thứ bậc.
Nàng ta khẽ cắn môi dưới, nhìn động tác dựng ngón giữa nhất trí của năm người kia, siết chặt nắm tay, trong lòng có chút mờ mịt. Vì sao chứ? Vì sao trong trí nhớ của nàng ta, Diệp kiểu là con người nhàm chán lại chất phác. Nếu lúc sư phụ biết đến được.. Có thể hối hận vì lúc trước đem Phù Du Thảo cho mình hay không?
Vân Thước chợt ngẩn ra. Cảm thấy buồn cười vì suy nghĩ này của mình. Nàng ta không giống Diệp Kiều! Sư phụ sao có thể hối hận được, rõ ràng mình mới là kỳ tài ngút trời, không phải sao? Từ su khi đột phá Kim Đan, mặc kệ là bên ngoài hay là trong tông môn, tất cả mọi người mỗi khi đánh giá nàng ta, đều dùng bốn chữ 'thiên tư trác tuyệt' để hình dung. Ngay cả Tống Hàn Thanh trước đó còn bất mãn với nàng ta, thì sau khi nàng ta đột phá Kim Đan, đều mang theo vài phần vui mừng cùng nhu hòa. Cho nên, sư phụ sao có thể cảm thấy hối hận chứ.
* * *
Tốc độ tàu bay rất nhanh, không đến một ngày liền tới nơi bí cảnh mở ra, nơi này không khác biệt lắm so với thời hiện đại, đều là do ban tổ chức ra tiền, mọi chi tiêu đều do Vấn Kiếm Tông gánh vác, mà đại bỉ tông môn ắt không thể thiếu chính là các cược.
Sau khi hỏi thăm sòng bạc lớn nhất Phù Sinh Thành ở nơi nào, Mộc Trọng Hi quyết đoán nói: "Đi, chúng ta cũng đi cá cược."
Hắn đĩnh đạc túm bọn họ chạy về phía sòng bạc, nơi này có rất nhiều người tu sĩ tới cá cược, thậm chí trên đường còn đụng phải đệ tử thân truyền của năm tông.
"Cược cho nhà ai? Đã nghĩ kỹ chưa?"
Dưới cái nhướng mày đầy kinh ngạc của đối phương, Diệp Kiều ném năm vạn tlinh thạch hượng phẩm cho nam nhân: "Tất cả linh thạch đều cược cho Trường Minh Tông."
Nam nhân thấp bé ước lượng số linh thạch, sau khi mở ra ngoài ý muốn phát hiện đều là linh thạch thượng phẩm, hắn đè nén cảm xúc vui mừng, gật gật đầu: "Được."
"Gân đây muội phát đạt sao?" Tiết Dư bị động tác dũng cảm này của Diệp Kiều làm cho kinh ngạc đến mở to hai mắt, trước đó Diệp Kiều chính là nghèo đến mức một khối linh thạch cũng đều không nỡ buông tha.
Diệp Kiều hàm súc mỉm cười: "Không có, đây là Tống Hàn Thanh cấp đấy."
Lúc ở trong bụng yêu thú, nàng cùng Tống Hàn Thanh đã làm giao dịch, lại nói tiếp, hiện tại hắn vẫn còn thiếu nàng mười mấy vạn linh thạch kìa. Lấy năm vạn linh thạch ra cũng không tính là quá khó khăn.
Tiết Dư:? Rốt cuộc trong lúc chúng ta không biết, muội đã hãm hại bao nhiêu người thế hả?
Mộc Trọng Hi cũng thực sảng khoái nói: "Chỗ ta có hai mươi vạn linh thạch thượng phẩm, tất cả đều cược cho Trường Minh Tông."
Minh Huyền thấy thế cũng thở dài: "Được."
Sư đệ sư muội đều quyết đoán như vậy, hắn cũng không thể do dự, ném 30 vạn linh thạch thượng phẩm cho ông chủ sòng bạc: "Toàn bộ cược cho Trường Minh Tông."
Tiết Dư thấy thế cũng cược 30 vạn: "Đây nữa."
"Đây là của đại sư huynh." Hắn móc ra một cái túi: "Bên trong có mười lăm vạn linh thạch. Huynh ấy và ta cùng nhau cược đi."
Trong số bọn họ, người có tiền nhất chính là hắn cùng Minh Huyền, tuy là vậy, nhưng 30 vạn đối với bọn họ mà nói cũng không phải là con số nhỏ.
Tiết Dư thấm thía nói: "Năm nay đại bỉ tông môn, nếu thắng chúng ta vô cùng cao hứng hồi tông ăn tết, còn nếu thua vậy thì gặp nhau ở đỉnh núi đi thôi."
Sau khi đại bỉ thua, năm người bọn họ dứt khoát đừng sống nữa, cùng nhau nhảy từ ngọn chủ phong xuống đi thôi. Gần 100 vạn linh thạch thượng phẩm nếu bị ném xuống sông xuống biển, chỉ tưởng tượng thôi cả cõi lòng đã tan nát rồi?
"Sẽ không thua." Diệp Kiều nói: "Vì 100 vạn."
Bốn người liếc nhau: "Vì 100 vạn."
Không vì cái gì khác, chính là vì 100 vạn bọn họ cũng muốn đoạt được vị trí đầu tiên.
"Một khi đã như vậy, chúng ta phải bàn bạc kĩ kế hoạch tương lai."
"Thứ nhất, chân dẫm Vấn Kiếm Tông, quyền đánh Thành Phong tông."
"Thứ hai, bắt lấy vị trí đệ nhất đại bỉ."
"..."
Ông chủ sòng bạc đứng một bên nghe bọn họ bàn bạc: "?"
Điên rồi sao?
"Được!" Mộc trọng hi vô cùng nể tình điên cuồng vỗ tay.
Tiết Dư sửng sốt vài giây, trên mặt hiện ra vẻ suy tư: "Vấn Kiếm Tông đều là kiếm tu, sẽ không quá dễ dàng giải quyết."
Minh Huyền chậm rì rì chen vào: "Lúc bắt đầu đánh thì xử lí Diệp Thanh Hàn trước."
"Nguyệt Thanh Tông cũng tương đối phiền toái." Mộc Trọng Hi tỏ vẻ tán thành.
Nguyệt Thanh Tông có bốn phù sư, thường thường nhảy ra cắn người một cái, giống hệt miếng cao da chó ném mãi không xong, ghê tởm cực kỳ.
Mấy tán tu cũng đến đây cá cược nghe vậy đều mờ mịt không thôi. Lúc bắt đầu liền đánh Vấn Kiếm Tông trước? Đây là kiểu tự tin gì thế hả? Mấu chốt là mấy người khác vậy mà lại không có một chút hoài nghi, thậm chí còn hứng thú bừng bừng với kế hoạch này. Mấy người ngươi một lời ta một tiếng, giống như đã chân dẫm Vấn Kiếm Tông, bắt được vị trí đệ nhất đại bỉ vậy. Trong lòng các tán tu đã tê rần. Bọn họ đây là quá giỏi, hay là mắc bệnh tâm thần tập thể vậy? Thật là một kẻ dám nói, một kẻ dám tin.
Trở lại chỗ dừng chân, Chu Hành Vân đang lười biếng dựa vào khung cửa, hỏi: "Đã trở lại?"
Diệp Kiều 'ừ' một tiếng.
Chu Hành Vân không hỏi bốn bọn họ đi đâu, hắn không chút để ý mở miệng: "Ngày mai đi đến nơi bí cảnh mở ra, trận đầu thi đấu, là Hư Vô bí cảnh."
Hắn đơn giản nói một chút quy tắc: "Lấy việc săn giết được số lượng yêu thú nhiều nhất làm thắng lợi."
Đầu tiên là đoàn đội chiến, sau đó là cá nhân chiến, cá nhân chiến xem thực lực, đoàn đội chiến thì phải xem bản lĩnh phối hợp của từng người trong đội.
Nói xong Chu Hành Vân lười nhác ngáp một cái, nói thật, hắn không có gì hứng thú với đại bỉ, thậm chí còn mong sớm bị đào thải một chút để còn về tông ngủ. Nếu không phải đột nhiên có thêm một tiểu sư muội cần mình chiếu cố, Chu Hành Vân còn muốn tìm một cái cây cỏ đuôi chó chơi.
Mộc Trọng Hi cho rằng nàng đang lo lắng vì bị hoàn cảnh tán loạn trong bí cảnh, liền giải thích nói: "Sau khi chúng ta tiến vào đại bí cảnh sẽ có bản đồ, sẽ không mù mờ như trước đâu."
Tốt xấu gì nơi này cũng tụ tập tất cả thiên kiêu cảu Tu chân giới, trong đại bỉ, ở phương diện an toàn khẳng định là phải có bảo đảm, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, năm tông ai cũng đều không gánh nổi trách nhiệm.
Diệp Kiều gật gật đầu, xem như hiểu rõ.
"Vậy, ngủ ngon!" Nàng ngẫm nghĩ một lát, nói: "Ngày mai gặp."
Bốn người chạy một ngày dù cho tinh lực có tràn đầy thì lúc này cũng cảm thấy mỏi mệt, sau khi chúc nhau ngủ ngon, ai nấy sôi nổi trở về chỗ ở của mình.
Sáng sớm hôm sau.
Theo thời gian bí cảnh dần mở ra, mấy vạn người đến xem cùng các tu sĩ càng thêm điên cuồng.
"Tiết Dư!"
"Đoạn Hoành Đao! Nhìn ta nhìn ta."
".. Diệp Thanh Hàn, ta yêu huynh."
"Tần Hoài, đáp ứng ta, Thành Phong Tông nhất định phải lấy được vị trí đệ nhất tông năm nay nhé!"
"Phi phi phi, đệ nhất tông Tu chân giới còn phải xem Vấn Kiếm Tông chúng ta."
Một đợt so một đợt thanh thế càng lớn hơn, quả thực chính là điên cuồng. Nhưng chuyện này không liên quan với mấy người Diệp Kiều, bởi vì, bọn họ đến muộn. Có lẽ là nháo quá lớn, bốn người ngủ mê man, ngày hôm sau tỉnh lại, phát hiện trưởng lão cùng tông chủ chạy còn nhanh hơn cả thỏ, căn bản không ai lại đây đánh thức bọn họ.
"Mẹ nó. Đến muộn đến muộn rồi." Mộc Trọng Hi thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên.
Diệp Kiều đỡ trán, có loại cảm giác như đi học muộn. Nàng chỉ có thể cùng Mộc Trọng Hi đạp kiếm, mang theo hai vị sư huynh, bay đến đương trường, trên đường bởi vì tốc độ quá nhanh suýt nữa đã thôi bay cả người, cuối cùng cũng chạy tới ngay trước khi đại bỉ bắt đầu.
Vừa mới vội vàng đuổi tới, Diệp Kiều đã nghe được động tĩnh chói tai kịch liệt, không được nghiêng ghé sát vào bên cạnh Tiết Dư hỏi: "Này này, các huynh còn có fans à?"
"Cái gì?" Từ Fans này hắn không hiểu.
Diệp Kiều nghĩ nghĩ: "Chính là những người thích các huynh ấy."
Tiết Dư kinh ngạc nhìn nàng: "Đương nhiên, mỗi một thân truyền trên cơ bản đều được các tu sĩ biết rõ, có người yêu thích chúng ta cũng rất bình thường."
"Tông môn chúng ta, người thích Minh Huyền đa số là nữ tu sĩ đấy."
Đừng nhìn Minh Huyền bình thường nói chuyện miệng tiện, lúc mặc tông phục khẽ cười lên thật sự là rất cuốn hút a. Vẫy vẫy tay liền có thể mê đảo một đám người.
Diệp Kiều sờ sờ cánh tay, cảm thán hai tiếng: "Tu chân giới xem mặt a."
"Tiểu cô nương của Nguyệt Thanh Tông kia cũng rất mạnh. Thời gian tu luyện chẳng qua chỉ nửa năm liền đạt tới Kim Đan, loại thiên phú này.." Trên chỗ ngồi của các trưởng lão, mấy người đang ngồi cùng nhau, trưởng lão Thành Phong Tông mịt mờ mở miệng: "So với Diệp Thanh Hàn chỉ có hơn chứ không kém."
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đối phương đại khái là năm nay chính là nổi bật nhất.
"Đúng vậy, nhưng nếu trận đầu thi đấu là săn giết yêu thú, vậy thì cần phải phòng bị mấy người Vấn Kiếm Tông."
Bên này các trưởng lão Thành Phong Tông đang đàm luận tình hình các đệ tử 5 tông thi đấu năm nay, thì Trường Minh Tông bên kia, không khí lại hoàn toàn bất đồng.
Triệu trưởng lão sốt ruột đến mức muốn nhảy lên, chờ nửa ngày đều không thấy 4 đệ tử thân truyền còn lại của nhà mình đâu: "Đám nhãi ranh Diệp Kiều kia, không phải là ngủ quên đấy chứ?"
Tần Phạn Phạn biểu tình cũng cứng đờ một lát hỏi: "Các ngươi không ai đi gọi bọn nó rời giường sao?"
"Trước kia trừ bỏ Diệp Kiều, bọn họ đều dậy sớm gơn cả gà, có khi còn cả đêm không ngủ được." Liều mạng như vậy còn cần bọn họ phái người đi gọi sao?
Tần Phạn Phạn đỡ trán: ".. Ngươi cũng nói đó là trước kia." Trước kia lúc Diệp Kiều chưa tới, bọn họ đều là một đám người liều mạng a.
Trừ bỏ Diệp Kiều ai lại không có việc gì buổi tối đều đi ngủ chứ? Lại còn ngủ quên!
Ngay lúc hai người bọn họ đang sốt ruột chuẩn bị quay về nơi ở nhìn xem, thì có người đã hô to một tiếng:
"Mau xem! Trường Minh Tông tới rồi."
Bởi vì thời gian quá gấp, Diệp Kiều không dừng kiếm dưới chân, trực tiếp nhảy xuổng, cũng tiện tay quăng Minh Huyền ra ngoài. Mộc Trọng Hi cũng không dừng lại, hai người đều từ trên thân kiếm rơi xuống.
Cách đó không xa, trên ghế ngối của thân truyền Bích Thủy Tông, Miểu Miểu nhìn thấy một màn quen thuộc, giờ phút này trong đầu xuất hiện một ý niệm: Vì sao Trường Minh Tông các ngươi mỗi lần đều không thể đi đường tử tế như thế?
Vốn dĩ chính là đến muộn, lúc này ánh mắt toàn trường đều tập trung lên đám đệ tử thân truyền Trường Minh Tông, lại bởi vì chiêu thức đáp đất quá khoa trương, 4 người khoan thai tới muộn có thể nói là vạn chúng chú mục.
Các tu sĩ trên khán đài đều nhất trí nhìn bọn họ chằm chằm.
"Vì sao bọn họ đều nhìn chằm chằm chúng ta như thế?" Diệp Kiều lần đầu bị nhiều người nhìn như vậy, có một loại cảm giác như đang bước trên thảm đỏ.
Mộc Trọng Hi không biết xấu hổ đáp: "Có lẽ là thấy chúng ta lớn lên soái?"
Chu Hành Vân dùng ánh mắt cá chết yên lặng nhìn chăm chú hai kẻ đần nọ, hít một hơi thật sâu, cõi lòng bình tĩnh đã lâu liền nhấc lên một gợn sóng, hắn không thể nhịn được nữa quát: "Ngu ngốc, các ngươi đi nhầm chỗ rồi! Bên đó là chỗ ngồi của Nguyệt Thanh Tông."
"..."
Trầm mặc.
Tần Phạn Phạn bụm mặt, cũng không dám nhìn ánh mắt của đám lão nhân tông khác. Được rồi, mất mặt tông môn đến tận đại bỉ luôn rồi.
"..."
Huyệt thái dương của Triệu trưởng lão nhảy nhảy, trong cơn giận dữ, lập tức không khống chế được tính tình vỗ án quát: "Diệp Kiều!"
"..."
Diệp Kiều nhìn trời.
Triệu trưởng lão đem đầu mâu nhắm ngay một đệ tử khác: "Mộc Trọng Hi!"
Mộc Trọng Hi lập tức học Diệp Kiều, vội vã ngửa mặt nhìn trời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT