Có lẽ là Diệp Kiều nói vô cùng tình ý chân thành, gà tây nghe xong, giống như suy tư gì đó, cuối cùng xem như tiếp thu cái tên KFC này. Nó phải làm con gà khí phách nhất! A phi, nó mới không phải gà.
Đường đi vốn dĩ chỉ có ba người, hiện tại lại mang theo một đầu yêu thú, KFC hình thể nhỏ, nhảy nhót trên vai Diệp Kiều, lông tơ màu đỏ mềm mượt, ngoan ngoãn đậu trên vai Diệp Kiều.
"Tiểu sư muội, ngươi thật sự biết mỏ quặng tinh thạch hỏa hệ tinh ở đâu sao?" Trên đường Mộc Trọng Hi vừa đùa với KFC, vừa nửa tin nửa ngờ hỏi.
Diệp Kiều gật đầu, nhìn động tác hai người chậm rì rì, dứt khoát túm Đoạn Hoành Đao lên kiếm, nói: "Với tốc độ này của các ngươi, ăn phân cũng không kịp nóng nữa rồi."
"Đi mau lên."
Nàng vừa thúc giục hai người, vừa thúc giục đạp thanh phong, tăng tốc chạy đến nơi có mỏ quặng.
Đại bí cảnh đến trước mấy tháng, rất khó bảo toàn nữ chủ cũng sẽ tìm được tầm bảo thú chỉ đường tìm được mỏ quặng trước, vạn nhất nàng bị giành trước thì biết đi tìm ai khóc đây.
Tinh thạch hệ hỏa ra đời trên mảnh đất cực nóng, mà hoàn cảnh trong đại bí cảnh luôn rất mơ hồ, trước một giây còn tinh không vạn lí, giây tiếp theo liền sấm vang chớp giật, mưa gió đùng đùng, còn không phải nước mưa bình thường, mà cùng loại với mưa axit có tính ăn mòn nhất định, nếu chạm phải da thịt lập tức sẽ có cảm giác nóng rực đau đớn.
Đoạn Hoành Đao nghĩ nghĩ, nói: "Ta có pháp khí phòng ngự, có điều phải tiêu hao chút linh lực chống đỡ, các ngươi muốn cùng dùng không?"
Linh khí hao phí a..
Diệp Kiều tính toán lộ trình, quyết đoán cự tuyệt. Vạn nhất linh lực hao hết mà gặp phải kẻ thù thì làm sao bây giờ?
Mộc Trọng Hi cũng cự tuyệt, đổi là trước kia hắn khẳng định sẽ không cảm thấy bản thân ra cửa rèn luyện còn có thể gặp phải kẻ thù, nhưng từ khi đi cùng tiểu sư muội, nàng không có lúc nào là không kéo thù chuốc hận, năm đại tông môn thì nàng đắc tội hai, thật là tuyệt!
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Đoạn Hoành Đao sờ sờ cánh tay bị bỏng, lại thấy Diệp Kiều không nhanh không chậm móc từ trong túi không gian ra hai cái nồi to.
Từ từ.. Nồi to?
"Đây là cái gì?" Đoạn Hoành Đao dại ra.
"Nồi a." Diệp Kiều lời ít ý nhiều đáp: "Đội lên đầu."
"Ngày thường dùng để luyện đan đấy."
Đoạn Hoành Đao: "?"
Hắn sửng sốt: "Dùng nồi luyện đan á?"
Diệp Kiều: "Không có tiền. Dùng tạm một chút."
Đoạn Hoành Đao: "Mẹ ơi." Hắn nhịn không được tự hỏi, sau khi Minh Huyền điên cuồng, Tiết Dư cũng bắt đầu không đi con đường tầm thường mà dùng nồi to luyện đan sao? Trạng thái tinh thần của thân truyền Trường Minh Tông các ngươi có khỏe không thế?
Bởi vì Diệp Kiều chưa nói là ai dùng nồi to luyện đan, hơn nữa Trường Minh Tông chỉ có một đan tu, Đoạn Hoành Đao lại một lần nữa hoa hoa lệ lệ hiểu lầm.
Đoạn Hoành Đao đội cái nồi, phát hiện còn dùng khá tốt, ít nhất không cần hao phí linh khí, tuy rằng nhìn qua có vẻ đầu óc không bình thường chút, nhưng cũng chẳng sao cả, lại không có người ngoài.
Hơn nữa Diệp Kiều này thật sự rất nhiều đồ hiếm lạ cổ quái, làm cho hắn không khỏi thành khẩn nói: "Hy vọng đại bỉ lúc gặp nhau, ngươi sẽ hạ thủ lưu tình với Thành Phong Tông chúng ta."
Diệp Kiều đầu cũng không quay lại, ngữ khí vô tội đáp: "Ta chỉ là một Trúc Cơ nho nhỏ, có thể có uy hiếp gì với các đại lão Kim Đan như các ngươi chứ?"
Đoạn Hoành Đao lẩm bẩm nói: "Khó nói lắm."
Trường Minh Tông vẫn luôn không được bên ngoài coi trọng, năm nay đệ nhất cùng đệ nhị không phải Vân Kiếm tông thì chính là Thành Phong Tông, ngay cả Nguyệt Thanh Tông cùng Bích Thủy Tông cũng đều có khả năng trở thành đối thủ cạnh tranh của bọn họ. Duy độc chỉ có Trường Minh Tông là không đang để vào mắt. Hắn kỳ thật cũng không xem trọng tông môn quanh năm xếp cuối này, nhưng vị tiểu sư muội mà bọn họ mới thu.. thật sự là quá nhiều thủ đoạn. Quả thực làm cho người ta khó lòng phòng bị.
Sau khi mưa axit dừng lại, phía trước mơ hồ xuất hiện một con rắn lớn, Đoạn Hoành Đao dùng sức cắn cắn đầu lưỡi, rất nhanh ý thức được đây là ảo giác. Bí cảnh thường txuyên xuất hiện loại ảo giác có thể mê hoặc tâm trí con người, nếu tâm tính không kiên định sẽ dễ dàng bị lạc lối ngay trong đầu của chính mình.
Diệp Kiều cũng đã nhận ra trừ bỏ mình, hai người kia cũng đều choáng váng đứng bất động tại chỗ. Nàng đào bới trong túi trữ vật nửa ngày, lôi ra một bình đan dược.
Mùi hương tươi mát từ miệng bình truyền ra, làm cho thần hồn người ta thanh minh, Đoạn Hoành Đao xoa xoa mắt, hoàn hồn khỏi ảo giác: "Thanh Tâm Đan?"
Nàng gật đầu, phân đan dược cho hai người.
Đoạn Hoành Đao chớp mắt hỏi: "Sao ngươi lại có nhiều đan dược như vậy?"
Diệp Kiều hàm súc nói: "Tam sư huynh cấp."
Sau khi Tiết Dư luyện đan thành công cũng đều đưa đến cho nàng một đống, hiện tại cái khác nàng không nhiều lắm, nhưng Thanh Tâm Đan thì đặc biệt nhiều. Loại đan dược này có thể tránh cho người ta lâm vào ảo cảnh, quả thực chính là đan dược phù hợp chuẩn bị cho việc ra cửa rèn luyện.
Dưới sự nỗ lực không ngừng của Diệp Kiều, ba người rất nhanh đã tìm được quặng tinh thạch hệ hỏa trong nguyên tác. So với tinh thạch trong hộp của Đoạn Hoành Đao, tinh thạch nơi này càng sáng ngời nóng rực, không ngừng cuồn cuộn hấp thụ nhiệt lượng chung quanh, trên núi lửa được khảm vô số tinh thạch, KFC đứng trên vai Diệp Kiều ngửi được khí vị, tức khắc trở nên hăng hái. Nó vùng vẫy cánh nhảy bổ về phía đám tinh thạch.
Một con yêu thú báo đốm chợt mở mắt ra, nhận thấy có người tới gần, nó theo bản năng nhe răng đe dọa, vừa chuẩn bị nhảy ra ngoài giáo huấn đám người không mời mà kia một trận, đột nhiên phát hiện một con chim nhỏ lông còn chưa mọc hết, lúc này đang ôm một khối tinh thạch điên cuồng gặm ăn. Báo đốm nhe răng, ngo ngoe rục rịch muốn nuốt sống con chim kia vào trong bụng. Đột nhiên KFC nghiêng đầu, liếc mắt nhìn nó một cái. Chỉ một cái liếc mắt, báo đốm đã không thể khống chế mà phủ phục trên mặt đất, thân mình to lớn khẽ run rẩy, không nhúc nhích, tùy ý để mấy tên nhân loại này lấy hết tinh thạch đi.
Ba người Diệp Kiều hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, còn đang đắm chìm trong việc đào quặng, Mộc Trọng Hi có kinh nghiệm vài lần trước đó, lần này cũng không nhiều lời, vừa vào liền bắt đầu lấy quặng, mấy người đào nhẵn cả mỏ quặng, một chút cặn cũng không lưu lại cho người tới sau.
Từ khi Mộc Trọng Hi đi theo Diệp Kiều ra ngoài lăn lộn liền phát hiện, thiện lương là vô dụng, vẫn là làm người không biết xấu hổ thoải mái hơn nhiều. Cuối cùng tinh thạch bị KFC nuốt một phần ba, số dư lại Mộc Trọng Hi cùng Đoạn Hoành Đao chia đều. Theo lý thuyết, gần mỏ tinh quặng này nên có yêu thú thủ vệ mới đúng. Nhưng mà không biết vì sao, yêu thú thủ hộ nơi này căn bản không hề lộ diện, toàn bộ hành trình thuận lợi đến mức không thể tưởng tượng.
Trên đường Diệp Kiều vừa bón tinh thạch cho KFC ăn, vừa dùng thần sắc phức tạp nhìn con chim nhỏ trên vai mình.
"Nó có phải là ăn quá nhiều rồi không?"
Mộc Trọng Hi chẳng hề để ý đáp: "Có thể ăn là phúc."
Diệp Kiều ngẫm lại cũng đúng, có điều.. nhìn nó ăn vui sướng như vậy, nàng thiếu chút nữa đã hít thở không thông, cứ thế này thì ai mà nuôi nổi chứ.
Dọc đường đi nàng vẫn liên tục bón cho KFC ăn, thực mau đã bị một đám người theo dõi.
Cùng bị nhốt trong bí cảnh còn có không ít tán tu, Diệp Kiều nhận thấy bọn họ đều là Trúc Cơ liền không để tâm nữa. Nào biết vẫn luôn có người lén lút đi theo bọn họ, còn chủ động nhảy ra, hơn nữa vừa mở miệng đã chất vấn.
"Là các ngươi lấy tinh thạch của ta!" Thái độ đối phương chắc chắn, hiển nhiên đã thấy được toàn bộ quá trình.
Phía sau hắn còn đứng vài người, xem tu vi không có gì bất ngờ xảy ra đều là tán tu.
"Tinh thạch của ngươi? Viết ngươi tên sao?" Diệp Kiều cong cong đôi mắt, thái độ rất thản nhiên.
"Đó là chúng ta phát hiện trước." Hắn giận dữ: "Các ngươi quả thực là khinh người quá đáng."
Bởi vì con báo đốm kia ít nhất có tu vi Kim Đan, hắn không dám coi thường vọng động, chạy đi gọi người, nào biết sau khi quay lại liền chẳng còn gì cả.
Lại thấy thái độ không chút để ý của Diệp Kiều, nam nhân lập tức nổi giận, nhấc bàn tay muốn cho nàng một trận giáo huấn.
Diệp Kiều thuận thế cúi đầu tránh thoát, chế trụ cánh tay hắn, trở tay lưu loát đánh người ngã trên mặt đất, hơi hơi mỉm cười nói: "Cái gì? Ngươi nói cái gì? Ta không nghe rõ."
Nói giỡn. Dưới cảnh giới ngang nhau, nếu nàng đánh không lại vậy thì không phải đã khiến Đoạn Dự trưởng lão thất vọng vì mỗi tiết khóa vô tình đánh đập huấn luyện nàng sao?
Đối diện với nụ cười của Diệp Kiều, nam nhân bị đánh ngã xuống đất sửng sốt một lúc lâu. Thẳng đến trên người truyền đến cơn đau hắn mới ý thức được, mình thế mà lại bị một phù tu nhu nhược không thể tự gánh vác ấn ngã trên mặt đất? Mẹ nó, không phải nói phù tu không am hiểu nhất là đánh cận chiến sao?
Diệp Kiều không cho hắn cơ hội phản ứng, lưu loát đạp hắn lùi trở về, khóe môi hơi nhếch, lập tức thần sắc kiêu ngạo mà nói cho: "Ta chính là đệ tử thân truyền của Nguyệt Thanh Tông, nếu các ngươi không phục, có bản lĩnh thì đi tìm đại sư huynh của chúng ta mà nói lý."
Thân truyền? Chẳng lẽ là..
"Nàng là nữ đệ tử tên Vân Thước mà Nguyệt Thanh Tông mới thu nhận sao?"
Diệp Kiều thiếu chút nữa đã cười ra tiếng. Không có biện pháp a, kỳ thật nàng muốn giá họa cho Tống Hàn Thanh, nhưng ai cũng biết trong số đệ tử thân truyền của Nguyệt Thanh Tông chỉ có một mình Vân Thước là tiểu sư muội, vậy nàng cũng chỉ có thể thuận nước đẩy thuyền mà thôi.
Hắn lập tức cảm thấy mình đã hiểu rõ chân tướng, lòng đầy căm phẫn lên án mạnh mẽ: "Ta biết ngay đám Nguyệt Thanh Tông thối tha các ngươi là thứ không biết xấu hổ."
"Lớn mật!" Diệp Kiều làm bộ làm tịch nhíu mày, tỏ ra bị chọc giận: "Ngươi dám vũ nhục tông môn của ta?"
Nói rồi nàng cầm lấy một lá phù trận pháp ném qua. Phù giam cầm không có lực sát thương, nhiều lắm cũng chỉ có thể giam bọ họ tại chỗ vài phút. Nhưng sau khi nàng ném ra bùa chú, các tán tu khác lập tức nổ tung nồi.
"Được lắm, quả nhiên là đệ tử Nguyệt Thanh Tông!"
"Trừ bỏ bọn họ thì còn ai có thể đê tiện như vậy? Ta tận mắt nhìn thấy, kia rõ ràng chính là phù của Nguyệt Thanh Tông."
Bùa chú của Nguyệt Thanh Tông còn rất có độ công nhận, trận pháp phù trên cơ bản đều là xuất từ Nguyệt Thanh Tông, sau khi trận pháp kết thành còn có hoa văn đặc thù thiếp vàng, những tán tu có kiến thức sẽ lập tức nhận ra. Điều này đã hoàn toàn chứng thực thân phận thân truyền Nguyệt Thanh Tông của nàng.
Đẩy cái nổi cho Vân Thước đội, Diệp Kiều không sợ gì cả, không chút khách thi tinh thạch vào trong túi, thong thả ung dung bỏ đi.
Đoạn Hoành Đao đi theo Diệp Kiều, chứng kiến toàn bộ quá trình chỉ có thể kêu quá tuyệt. Gặp chuyện không quyết, giá họa kẻ thù. Diệp Kiều chơi rất thuận tay.
* * *
"Nghe nói có người ở bí cảnh phát hiện tinh quặng hệ hỏa."
"Ở đâu?" Loại thiên linh địa bảo này chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, ở nhà đấu giá tùy tiện lấy ra một viên cũng có thể đưa ra giá trên trời, trong nháy mắt tu sĩ trong toàn bộ bí cảnh đều sôi trào.
"Hình như là người của Nguyệt Thanh Tông lấy được tinh quặng."
Trong lúc nhất thời đám đông nóng lòng muốn thử liền nghẹn khuất. Đại tông môn? Bọn họ dám cùng đại tông môn đoạt tài nguyên không phải là muốn đii tìm chết sao?
Có người lập tức kích động nói: "Đừng sợ, dù có là Nguyệt Thanh Tông, thì cũng đừng quên bọn họ chính là đám phù tu, chúng ta nhiều người như vậy còn sợ mấy phù tu sao? Đến lúc đó đoạt được tinh thạch chúng ta chia đều."
Tức khắc tất cả mọi người không hẹn mà cùng bị thuyết phục. Đại tông môn lại có thể thế nào? Sau khi ra khỏi bí cảnh ai còn quen ai nữa chứ?
Bên kia.
Mới vừa thoát khỏi đám người Huyền Vân Tông, Tống Hàn Thanh nhịn không được mở miệng thóa mạ một tiếng: "Đám chó điên kia cũng thật khó chơi."
"Đúng vậy." Chúng đệ tử phía sau liên tục gật đầu: "Nếu không phải đại sư huynh nhiều thủ đoạn, chúng ta thật đúng là một chốc một lát cũng không thoát ra được."
"Còn có Diệp Kiều kia nữa, quả thực quá xấu xa, chúng ta không nên tiếp tục đắc tội nàng."
Nhắc đến Diệp Kiều, Tống Hàn Thanh thật ra từng nghe nói qua trước kia nữ nhân này chính là đệ tử nội môn của Nguyệt Thanh Tông, sau lại không biết bị cái gì kích thích, liền phản bội ra khỏi tông môn.
Lí do Diệp Kiều rời khỏi Nguyệt Thanh Tông cũng không đồng nhất, Tống Hàn Thanh trước sau cho rằng Diệp Kiều rời khỏi Nguyệt Thanh Tông là bởi vì Trường Minh Tông vứt cho nàng cành ôliu, hứa hẹn vị trí thân truyền đệ tử cho nàng. Cho nên nữ nhân này mới có thể vong ân phụ nghĩa, gạt bỏ công ơn dưỡng dục của sư phụ lựa chọn phản bội tông môn. Bằng không Tống Hàn Thanh thật sự không nghĩ ra, nếu không phải có lựa chọn tốt hơn, thì đang êm đẹp vì cái gì Diệp Kiều lại lựa chọn xuống núi?
Tống Hàn Thanh ngữ khí lạnh lùng, nói: "Một con sói mắt trắng mà thôi, lần sau gặp mặt ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng."
Vừa dứt lời, một đám tán tu không biết từ nơi nào xông ra, bao vây bọn họ vào giữa.
"Các ngươi là Nguyệt Thanh Tông?"
Câu hỏi này rất quen thuộc, có điều Tống Hàn Thanh chưa kịp phản ứng, hắn nâng cằm, không kiên nhẫn đáp: "Đúng, thì thế nào?"
Huyền Vân Tông cũng thôi đi, tốt xấu gì bọn họ ở Tu chân giới còn có chút danh khí. Đám tán tu này chẳng lẽ cũng muốn khiêu khích bọn họ sao?
"Vậy không thành vấn đề." Ánh mắt đám tán tu sáng rực lên, chẳng khác nào sói đói nhìn thấy thịt, lập tức nhào tới: "Chúng ta đang muốn tìm đệ tử Nguyệt Thanh Tông."
Tống Hàn Thanh: "?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT