Thoáng chốc đã mấy ngày trôi qua. Đã đến lúc nghĩ đến việc tìm một nơi để chuyển đi nhưng cô không có chút động lực làm gì cả.
Trong lúc đó, cô nhận được một cuộc gọi khác từ văn phòng bất động sản:
- Chủ nhà yêu cầu đánh giá an toàn căn nhà trước cô thấy có được không?
Thì ra đó là một cuộc gọi nhờ vả.
Eun-seo thầm khịt mũi, tự hỏi căn nhà sắp bị phá dỡ rồi sao họ còn phải đánh giá an toàn chứ. Thành thật mà nói, cô không muốn đồng ý nhưng cũng không muốn hành xử như một người thuê nhà khó chịu không biết thân biết phận. Vì vậy cô trả lời họ có thể đến đánh giá lúc cô đi làm, và có vẻ như họ tự đến và tự rời đi khi nào cô cũng không biết.
Dù hôm nay là cuối tuần nhưng cô vẫn cảm thấy mỏi mệt. Cô không muốn ra ngoài phát tờ rơi nên đang nằm thơ thẩn dưới nền nhà ấm áp suốt cả trưa thì chợt nghe thấy tiếng chuông cửa.
Trong căn nhà kiểu cũ thì lấy đâu ra thiết bị liên lạc nội bộ. Cô đành phải uể oải đứng dậy đi ra cổng.
- Anh là?
- Tôi đến đây với tư cách là người đại diện cho chủ nhà.
Cửa lớn mở ra, một người đàn ông mặc vest đen rút từ ngực ra đưa cho cô tấm danh thiếp. Trên tấm danh thiếp của Kiến thiết Daewon giống như của Eun-seo, viết rằng anh ấy là luật sư của phòng Pháp chế.
Anh ta chỉ cần thông qua văn phòng bất động sản báo cho cô chuyển đi là được mà cớ gì phải đuổi cùng giết tận đến vậy. Eun-seo tức giận đến mức không nhịn được mà mỉa mai:
- Xin hãy chuyển lời đến chủ nhà đừng lo lắng vì tôi sẽ dọn nhà nhanh như cắt ngay sau khi kết thúc hợp đồng.
Tuy nhiên, lời luật sư nói ra như sét đánh ngang tai:
- Tôi đến để thông báo với cô rằng công việc phá dỡ căn nhà sẽ bắt đầu sau hai tuần nữa, vì vậy cô phải chuyển đi trước lúc đó.
Eun-seo không thể tin vào tai mình.
- Anh nói gì cơ? Còn 3 tháng nữa mới kết thúc hợp đồng và rõ ràng các anh đã nói sau khi kết thúc hợp đồng mới bắt đầu thi công mà.
- Qua kiểm tra đánh giá an toàn chúng tôi đã phát hiện một số vấn đề nghiêm trọng như không có thiết bị chữa cháy, tường chịu lực nứt nẻ, cột đỡ mái đã cũ, có nguy cơ đổ sập bất cứ lúc nào..
Luật sư giải thích rất dài về tình trạng của ngôi nhà nhưng tất cả những gì Eun-seo nghe được chỉ có một điều duy nhất.
Phá hủy sau 2 tuần.
- Vì vậy, việc xây dựng sẽ được bắt đầu sớm hơn dự kiến. Cô hãy hiểu rằng đây là biện pháp tối ưu nhất vì lo ngại cho sự an toàn của người thuê nhà.
- Không, dù sao thì đây cũng là nhà hợp pháp của tôi cho đến hết thời hạn hợp đồng. Sao có thể tùy ý nói phá là phá chứ!
Vừa nhắc đến luật, luật sư chỉnh lại kính và nói:
- Nếu có ý kiến phản đối, cô có thể khởi kiện chủ nhà.
Giọng điệu lịch sự nhưng ý tứ lại rõ ràng. Nếu cô muốn thì cứ thử xem. Một lời tuyên bố thẳng thừng vì biết rõ việc Eun-seo không dám đâm đơn kiện.
Sự thật đó càng khiến Eun-seo đau khổ và tức giận hơn. Cô không đủ can đảm để đâm đơn kiện CEO của công ty mà cô đang làm việc, cũng như không có khả năng chi trả các khoản phí kiện tụng. Con giun xéo lắm cũng quằn, nhưng Eun-seo thì dù có bị người kia giẫm thẳng lên như trêu ngươi thì cũng không thể làm gì được.
- Chúng tôi nhận được chỉ thì rằng nếu cô đồng ý với việc khởi công xây dựng sớm, thì sẽ thương lượng chi phí chuyển nhà nhiều nhất có thể theo hướng mà người thuê nhà mong muốn..
Số tiền chết tiệt đó. Eun-seo không kìm được và kêu lên:
- Ai xin tiền anh ta chứ?
Đức Phật nói 'Không bố thí cho kẻ hành khất thì cũng đừng đánh vỡ bát'. Người khác đã thổ lộ mọi chuyện về hoàn cảnh và tha thiết yêu cầu đến vậy, thế mà không chấp nhận đã đành, anh ta còn thực sự đẩy nhanh tiến độ xây dựng ư!
Sao lại có người như thế chứ. Sau khi run rẩy một lúc, Eun-seo đi vào trong nhà, khoác áo khoác ngoài, cầm ví rồi chạy ra ngoài.
- Cô đi đâu thế? Cô Eun-seo?
Eun-seo phớt lờ vị luật sư đang bối rối, rời khỏi nhà và điên cuồng bắt taxi. Cô dường như sẽ vỡ tim mà chết mất nếu không gặp mặt anh ta và nói ra những điều trong lòng.
Dù hôm nay là thứ bảy nhưng Eun-seo không hề chần chừ. Kwon Seung-ju nổi tiếng với việc đi làm ngay cả trong ngày nghỉ.
- Cho tôi đến Tòa nhà trụ sở Xây dựng Daewon.
Trong taxi, Eun-seo nắm chặt tay đến mức móng tay đâm vào lòng bàn tay. Cô vô cùng tức giận với người đàn ông độc ác và với chính bản thân mình vì đã ngu ngốc đến mức cố gắng cầu xin sự thương cảm từ một người đàn ông như vậy.
Đúng là chủ nhà có quyền tự do phá dỡ nhà khi kết thúc thời hạn hợp đồng. Kể cả cô có yêu cầu gia hạn dù chỉ một năm nhưng anh không có nghĩa vụ phải đồng ý với điều đó. Nếu như anh ta chấp nhận thì cô sẽ rất biết ơn, còn không thì cô cũng không thể làm gì khác.
Tuy nhiên, đuổi một ai đó đi trước khi hết hạn hợp đồng lại là vấn đề khác. Lại còn nói muốn khởi kiện thì hãy khởi kiện, đây chẳng qua là công khai giễu cợt người ta thôi.
"Rốt cuộc tại sao? Mình đã làm gì chứ?"
Dù cô có nghĩ bao nhiêu đi chăng nữa cũng chưa thấy mình đã làm gì có lỗi với anh ta cả. Trái lại, cô còn từng giúp đỡ anh ta, thế nhưng cô không thể hiểu tại sao họ lại cố tình làm điều tàn nhẫn như vậy.
Eun-seo nhớ lại ngày đầu tiên cô gặp anh hai năm trước.
*
Đó cũng là một đêm mùa thu mưa phùn.
Vào thời điểm đó, Eun-seo đang làm công việc bán thời gian vừa chuẩn bị xin việc. Một hôm, khi đi làm thêm về vào khoảng 9 giờ tối, cô nhìn thấy một người đàn ông xa lạ đang ngồi ở hiên nhà.
"Eun-ho à?"
Trái tim Eun-seo run lên trong giây lát khi cô nghĩ về những gì có thể xảy ra, nhưng khi nhing khuôn mặt của người đàn ông, cô nhanh chóng trở nên thất vọng.
Người đàn ông mặc vest đen, cà vạt đen và áo khoác sẫm màu như thể vừa đi dự đám tang, trông khoảng ngoài hai lăm. Eun-ho thậm chí còn chưa tới 20 tuổi.
Khi nhận ra người trước mặt không phải là em trai mình, cô chuyển sang sợ hãi hơn.
Giờ cô hối hận vì dù đã phát hiện ổ khóa cửa trước bị hỏng nhưng cô đã để mặc nó hơn một tuần với lý do bận rộn và lãng phí. Đó là kết quả của việc tự mãn nghĩ rằng dù sao cũng chẳng có gì để trộm.
- ..
Người đàn ông dường như đang chìm đắm trong suy nghĩ gì đó, từ từ ngước mắt lên và nhìn Eun-seo. Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, trái tim cô như thắt lại. Trong khi cô đang phân vân không biết nên hét lên hay gọi cảnh sát thì người đàn ông đó từ từ đứng dậy.
- Tôi xin lỗi vì đã tự ý vào nhà.
Người đàn ông cao lớn bất thường cúi đầu lịch sự với Eun-seo.
- Tôi là người đã sống ở ngôi nhà này một thời gian. Vì nhớ về chuyện cũ nên tôi ghé qua và thấy cửa trước để mở.
- ..
- Nếu cô cho phép, tôi ngồi một lúc thôi rồi sẽ rời đi.
Trời thì đã tối và cô là con gái sống một mình nên hiển nhiên phải từ chối.
Nhưng cô không thể từ chối. Lý do là vì người đàn ông này có gì đó khiến cô cảm thấy không yên lòng.
Phải nói sao nhỉ, đó là một khuôn mặt trông như thể sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào nếu có ai chạm đầu ngón tay lên. Rõ ràng anh ta là một người đàn ông cao lớn với vóc dáng tuyệt vời, nhưng kỳ lạ thay, anh ta lại như vậy.
Eun-seo vô thức đáp lại tên tội phạm đột nhập vào nhà.
- Vậy thì.. Anh hãy nghỉ ngơi thoải mái trước khi rời đi.
- Cảm ơn. Người đàn ông nói và cúi đầu.
"Mình vừa làm gì vậy?". Eun-seo lẩm bẩm rồi đi vào phòng.
Cô lén nhìn qua khe cửa và thấy người đàn ông đang ngồi bất động, không ngừng nhìn chằm chằm vào cửa trước.
Eun-seo nhìn bóng lưng to lớn buồn bã đó, chợt nghĩ có khi nào người đàn ông đó là chủ nhà?
Theo thông tin chủ nhà trên bản hợp đồng thuê nhà đã cũ, cô thấy số chứng minh nhân dân là của một nam thanh niên trẻ tuổi, có lẽ lớn hơn cô khoảng năm sáu tuổi. Người đàn ông đang ngồi bên ngoài lúc này trông cũng tầm tuổi đó.
Mặc dù cô không cảm thấy mối đe dọa cụ thể nào từ người đàn ông này nhưng việc có những người khác trong sân khiến Eun-seo lo lắng đến mức cô không thể ngủ ngon.
Cuối cùng, sau khi ngủ một giấc chập chờn thức dậy nhiều lần, cô thức dậy bởi tiếng chuông báo thức lúc 2h30 sáng. Đã đến giờ cô phải đi giao báo. Mức lương không cao lắm, nhưng đó là công việc cho phép cô kiếm tiền trong khi vừa đi phát tờ rơi tìm kiếm em trai mình, vì vậy cô đã làm việc đó liên tục kể từ khi học cấp hai.
Không khí sáng sớm cuối thu sau cơn mưa lạnh như giữa mùa đông.
"Chắc hẳn anh ta đã rời đi rồi nhỉ."
Với ý nghĩ đó, Eun-seo bước ra với chiếc áo len bông và khăn quàng cổ, nhưng có một người đang nằm trên hiên khiến Eun-seo gần như hét lên.
- Này, anh có ổn không?
Cô rất sợ hãi và chậm rãi đến gần anh ấy để hỏi, nhưng thay vì tiếng trả lời, cô lại nghe thấy tiếng thở đều đều.
- ..
Eun-seo thở dài, thì ra chỉ là đang ngủ. Một mùi rượu thoang thoảng khiến cô nhận ra người đàn ông đó đã say. Cô đã không để ý đến điều đó vì trông bên ngoài không có vẻ gì là như vậy.
Khi Eun-seo nhìn kỹ hơn, cô thấy anh ta là một người đàn ông đẹp trai đến đáng sợ. Rõ ràng anh ta ở ngay trước mặt nhưng cô có cảm giác như đang nhìn qua TV hay màn ảnh. Bởi vì trước giờ cô chưa từng thấy ai trông như thế này ngoài đời.
Eun-seo chưa từng cảm nắng người nào chứ đừng nói đến một mối quan hệ yêu đương. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy khuôn mặt của một người đàn ông gần như vậy.
"Lông mi của anh ta thực sự rất dài."
Anh ta có một vóc dáng tuyệt vời, lông mày rậm, chiếc mũi nhọn và chiếc cằm hơi góc cạnh. Không có một điểm nào trên khuôn mặt của anh không nam tính, nhưng lạ thay, tổng thể không khí không u ám mà khá nhẹ nhàng. Có lẽ vì vậy mà cô cứ xem đi xem lại không biết chán.
- ..
Tự lúc nào, Eun-seo quên mất việc giao báo và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người đàn ông đang ngủ.
Người đàn ông đang bất động đột nhiên bắt đầu trằn trọc, Eun-seo giật mình và nhanh chóng lùi lại. Khi cô nhận ra mình vừa làm gì, mặt cô nóng bừng.
- Ừm..
Người đàn ông cuộn tròn trong giấc ngủ, rên rỉ như thể bị lạnh. Cũng phải, trong tiết trời lạnh của buổi sáng sớm này mà chỉ mặc chỉ áo khoác mỏng mùa thu chìm vào giấc ngủ thì đương nhiên sẽ lạnh.
"Cứ để vậy lỡ anh ta chết cóng thì sao nhỉ?"
Eun-seo không biết phải làm gì. Cô muốn đưa anh ta vào trong bức tường kính của sảnh chính và đặt anh ta nằm xuống, nhưng không đời nào cô có thể di chuyển được người đàn ông có vẻ to gấp đôi cô.
- Này, nếu anh ngủ ở một nơi như thế này, miệng anh sẽ biến thành..
- ..
Cô rụt rè cố gắng đánh thức anh ta bằng cách lắc đầu ngón tay, nhưng có lẽ vì say nên người đàn ông vẫn kiên định.
Không cần suy nghĩ, Eun-seo lấy một chiếc chăn dày đắp lên người người đàn ông. Chỉ điều đó thôi thì chưa đủ để cô yên tâm nên cô đã mang theo một chiếc máy sưởi điện ra và bật nó lên. Khi tỉnh dậy, có thể anh ta sẽ cảm thấy khó chịu trong bụng nên cô lại cho một ít trà mật ong ấm vào bình giữ nhiệt để đó rồi rời đi.
"Như thế có ổn không nhỉ?"
Ngày hôm đó, trong suốt quá trình giao báo, tâm trí Eun-seo tràn ngập hình ảnh người đàn ông mà cô không biết tên.
"Rốt cuộc anh ta có chuyện gì với ngôi nhà của mình nhỉ?"
Anh ta có thực sự là chủ nhà không?
Tại sao anh ta chỉ nhìn chằm chằm vào cửa trước với khuôn mặt cô đơn như vậy?
Khi cô kết thúc việc giao báo và trở về vào buổi sáng, không thấy người đàn ông đó đâu cả, chỉ còn lại một chiếc chăn được gấp gọn gàng và một bình giữ nhiệt đã được rửa sạch sẽ.
*
Hai năm trước, nếu không vì mối nhân duyên ngắn ngủi của họ ngày ấy cô đã không nóng giận đến thế này.
Nữ thần báo thù dường như cũng đứng về phía Eun-seo. Khoảnh khắc cô bước ra khỏi taxi, Kwon Seung-ju lọt vào mắt tôi như một lời nói dối.
Khi cô đang tự hỏi hỏi anh ấy tại sao lại đứng một mình trên đường trước tòa nhà văn phòng mà không có thư ký, anh ta đang nhìn về hướng xe đi đến. Có vẻ như anh ta đang đợi ai đó.
Dù đang là cuối tuần nhưng Kwon Seung-ju vẫn mặc vest, áo khoác dài và thậm chí còn đeo cà vạt. Cảnh tượng một người đàn ông đứng trên đường với những chiếc lá rơi lăn lóc chỗ này chỗ kia trông giống như một khung cảnh trong một bức tranh về chủ đề mùa thu.
Tất nhiên, tất cả những gì Eun-seo nghĩ khi nhìn thấy đó là cô muốn bóp cổ người khác bằng chiếc cà vạt đó.
- Anh có phải là con người không?
Khi cô đến gần định nói chuyện thẳng thắn, Kwon Seung-ju chợt bàng hoàng nhìn xung quanh.
- Làm sao, là con người sao có thể làm như thế chứ?
Cô tưởng mình sẽ hét thật to nhưng thứ phát ra là một giọng nói run rẩy đến mức cô cảm thấy tiếc cho bản thân mình.
Kwon Seung-ju thở dài một cách lộ liễu tỏ ra anh ta cảm thấy phiền.
- Cô lại có chuyện gì nữa?
- Chuyện xây dựng, anh cố tình đẩy lên sớm hơn còn gì!
Dù là ngày nghỉ nhưng đó là trước công ty, nếu có ai nhìn thấy chắc hẳn sẽ ngất xỉu nhưng lúc này mắt Eun-seo đã trợn ngược lên. Cô thậm chí không quan tâm rằng người kia đã là CEO của công ty. Anh ta muốn sa thải cô thì cứ việc.
Không giống như Eun-seo đang vô cùng phấn khích, người đàn ông kia vẫn bình tĩnh.
- Hy vọng là cái ác tồi tệ nhất, bởi vì nó kéo dài sự đau khổ của con người.
- ?
- Đây là câu nói của Nietzsche. Dù sao thì cũng vô vọng, vậy thì tốt hơn hết là cô nên sắp xếp lại tâm trí của mình càng sớm càng tốt..
Đó là điều kinh tởm nhất trên thế giới khi thấy một người đàn ông kiêu hãnh nói những điều đó với khuôn mặt kiêu hãnh.
- Tại sao anh lại là người đánh giá điều đó chứ?
Eun-seo nhìn thẳng vào mặt anh.
- Sinh ra là con trai cả trong một gia đình tài phiệt và gia nhập công ty với chức danh Giám đốc nên mọi việc trên đời hẳn phải dễ dàng với anh lắm. Anh đã leo lên vị trí CEO chỉ trong 4 năm, nên hẳn anh nhìn những người khác đều trông thật lố bịch và ngu ngốc nhỉ.
Eun-seo cười trước khuôn mặt hơi ngạc nhiên của anh.
- Người như anh có lẽ trong đời chưa từng bị đau, chưa bao giờ mất ngủ vì mệt mỏi, chưa bao giờ phải đấm ngực mà khóc.
- ..
- Hãy để tôi cho anh một lời khuyên, những người như anh đừng nên đưa ra lời khuyên cho người khác.
Cô nghĩ điều này đã đủ xúc phạm rồi. Người đàn ông này đã bao giờ nghe những điều như thế này từ một người như cô chứ? Với tư cách là người thuê nhà và nhân viên, trong mắt người này, việc đó sẽ không khác gì bị vứt bỏ.
Eun-seo chờ đợi cảm giác bị xúc phạm hiện lên trên khuôn mặt hoàn hảo của anh ta với chút vui trong lòng.
Tuy nhiên, thay vì phản ứng lại, hành động của Kwon Seung-ju lại là đưa tay ra và đẩy Eun-seo ra, một cách rất mạnh.
Eun-seo, người không có khả năng tự vệ, cuối cùng đã lăn lộn trên đường không thương tiếc.
Bây giờ thậm chí còn tấn công cô!
Vào lúc Eun-seo cảm thấy cạn lời và đau khổ đến mức bật khóc, một cảnh tượng kinh hoàng hiện ra trước mắt Eun-seo.
Kwon Seung-ju đã bị một chiếc ô tô từ đâu đó đâm phải.
Cảnh tượng thân thể một người đàn ông to lớn bị ô tô tông vào rồi lơ lửng trên không như được tua chậm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT