Chuyện thần kỳ phát sinh trên người mình, Hồ Thiết Hoa kinh ngạc vạn phần nói:
- Y huynh đệ, rốt cục là chuyện gì vậy, chẳng lẽ đây là thủ thuật che mắt?
Y Lộ Thước:
- Pháp thuật.
Hồ Thiết Hoa:
- Ngươi thật sự là tiên nhân?
Y Lộ Thước:
- Còn kém một chút.
Sở Lưu Hương không nhịn được nói:
- Bán tiên?
Y Lộ Thước vỗ tay:
- Đoán đúng..
Hồ Thiết Hoa líu lưỡi nói:
- Không thể tưởng được trên đời này thế nhưng thật sự có tiên nhân.
Y Lộ Thước:
- Trên đời này vốn còn có chuyện thêm kỳ quái, cho dù nhìn thấy cũng không có gì quá ngạc nhiên.
- Đinh! Độ tò mò của diễn viên +15, tiến độ trước mắt 74/100.
Độ tò mò?
Mở tiểu kim khố chỉ cần độ hảo cảm là được, độ tò mò dùng làm gì, lập tức chà nhiều như vậy, nếu thêm vào trong độ hảo cảm, cũng đã chà được đầy cấp rồi, thật sự là đáng tiếc.
- Y huynh đệ.
Đột nhiên Hồ Thiết Hoa nghĩ tới một sự kiện, sắc mặt biến đổi như cố kỵ gì đó, nhỏ giọng hỏi:
- Trên đời này thật sự có quỷ?
- Vậy thì không có.
Nếu không phải tai lực của Y Lộ Thước tốt, căn bản không nghe được hắn nói gì.
Hồ Thiết Hoa lập tức thở ra một hơi.
Sở Lưu Hương thưởng thức quạt xếp, lắc đầu cười cười.
Y Lộ Thước đột nhiên nói:
- Hương soái, cho ta mượn cây quạt một chút.
Sở Lưu Hương đưa cây quạt cho hắn, chỉ thấy cảnh vật trước mắt nhoáng lên một cái, ba người đã đi tới Hổ Khâu.
Cây rừng dày đặc, suối nước chảy tràn.
Y Lộ Thước mở ra quạt xếp, ngón tay nhẹ nhàng vạch qua mặt quạt.
- Đã quên cho ngươi biết một sự kiện, cây quạt này trừ bỏ có thể đem chơi, còn có một diệu dụng khác.
Đôi mắt Hồ Thiết Hoa vừa chuyển, chợt xen vào:
- Chẳng lẽ là vũ khí?
Trong chốn giang hồ người đem quạt làm vũ khí tuy không nhiều lắm, nhưng cũng tồn tại.
Y Lộ Thước không đáp, chỉ thấy hắn lắc nhẹ quạt xếp, sưu một tiếng một đạo ngân quang bắn ra, sau đó là một tiếng vang lớn, gốc cây cổ thụ cách đó không xa ầm ầm ngã xuống đất, thậm chí cả gốc cũng bị nổ tung.
Sở Lưu Hương thật lâu mới nói:
- Đây là ám khí?
Y Lộ Thước đem quạt trả lại cho diễn viên, chỉ nói:
- Gặp gỡ nguy cơ, hướng chỗ địch nhân vỗ nhẹ một cái là được.
Bàn tay tiếp nhận cây quạt của Sở Lưu Hương có chút run rẩy, hai ngày nay hắn cầm cây quạt phe phẩy hướng người mình rất nhiều lần, thật nguy hiểm.
Giống như nhìn ra ý tưởng của diễn viên, Y Lộ Thước nói:
- Ngươi muốn đem nó xem thành ám khí, nó mới biến thành ám khí, nếu không chỉ là một cây quạt bình thường mà thôi.
Sở Lưu Hương yên tâm.
Hồ Thiết Hoa cũng yên tâm, phải biết rằng hôm qua hắn còn mượn cây quạt chơi một lát, còn hướng chính mình phe phẩy không ngừng.
- Kêu gọi kêu gọi, Trưởng Tôn cô nương gọi ngài, sự tình khẩn cấp, mời ký chủ nhanh chóng rời khỏi nơi đây, nhanh đi Thần Thủy cung.
Từ giã diễn viên bọn họ, Y Lộ Thước trực tiếp đi Thần Thủy cung.
- Trang chủ, ngài tới rồi.
Trưởng Tôn Hồng đang đứng ngoài phòng gấp rút xoay quanh vừa nhìn thấy hắn, trên khuôn mặt yêu kiều lộ ra thần sắc được cứu trợ.
Y Lộ Thước:
- Chuyện gì khẩn cấp như vậy?
Trưởng Tôn Hồng:
- Là Tư Đồ Tĩnh.. tóm lại, việc này có chút phức tạp, ngài nhanh cứu nhi đồng trước đi.
- Đinh! Chúc mừng ký chủ có cháu trai, ký chủ còn sững sờ làm gì, hơi thở của cháu trai ngài càng lúc càng yếu, sắp xong rồi, còn không nhanh cứu vớt một tiểu sinh mạng yếu ớt.
Cống hiến ra hai viên đan được quý giá, trong lòng Y Lộ Thước nhỏ máu, thật đau lòng a!
Vì sao lại là hai viên, bởi vì có một viên cho mẹ của tiểu hài nhi.
Có lẽ bởi vì sự xuất hiện của Y Lộ Thước, vì thế làm cho tình hình biến hóa, Tư Đồ Tĩnh không tự sát mà được tỷ muội tốt yểm hộ, trộm đem nhi đồng sinh ra.
Khó sinh lại mất máu quá nhiều, Tư Đồ Tĩnh sớm hôn mê, sau khi ăn đan dược mới lâm vào trong ngủ say.
Trưởng Tôn Hồng dùng khăn quấn nhi đồng, đem hắn nhẹ nhàng bỏ vào bên người Tư Đồ Tĩnh, rồi mới nhẹ nhàng ra cửa.
- Sao ngươi ở trong này?
- Trước kia nghe Vô Hoa nói sự kiện ăn trộm Thiên Nhất thần thủy, vừa lúc Thần Thủy cung có lui tới sinh ý với chúng ta, ta mới lại đây nhìn xem Tư Đồ Tĩnh một chút.. không ngờ phát hiện chuyện này.