Lời chế nhạo chua cay như cây roi hung hăng quất thẳng vào mặt, sắc mặt Thạch Quan Âm đột biến, làm cho người ta nhìn thấy rùng mình.
Y Lộ Thước ra vẻ thâm tình nói:
- Ta từng thật sâu yêu lên một người, người đó có được tuyệt thế mỹ mạo, vì nàng, cho dù hiến ra linh hồn ta cũng nguyện ý.
Nghe nói, toàn bộ lửa giận của Thạch Quan Âm dần dần dập tắt, nàng chỉ hỏi người trong miệng đối phương là ai, sau khi biết thì cơn giận cũng tiêu tan.
Hắn sở dĩ sẽ đối với nàng như vậy, chỉ vì yêu quá nhiều, mà bởi vì yêu sinh hận là chuyện thường xảy ra xưa nay, không phải sao.
Y Lộ Thước cau chặt mày, nói:
- Nhưng ta vĩnh viễn không chiếm được tình yêu của nàng, ta tưởng là chính mình không đủ tốt, nàng mới không đếm xỉa tới sự tồn tại của ta, sau này ta phát hiện một bí mật, bí mật này nói cho ta biết hết thảy cũng không phải lỗi của ta.
Thanh âm dần dần thấp xuống:
- Ta phát hiện người mình yêu thế nhưng lại yêu chính bản thân ả ta.
Thân thể Thạch Quan Âm chấn động, trong mắt lóe ra sát khí nồng đậm, lạnh lùng nói:
- Ngươi không sợ ta giết ngươi?
Y Lộ Thước không chút dao động nói:
- Chờ ta đem chuyện xưa nói xong cũng không muộn.
Thạch Quan Âm nhẹ nhàng cười nói:
- Ta cũng muốn nghe xem ngươi sẽ bày tỏ chuyện xưa phấn khích như thế nào.
Sở Lưu Hương đột nhiên nói:
- Phu nhân tất sẽ hài lòng.
Thạch Quan Âm nói:
- Hương soái tin tưởng như vậy, thiếp thân thật ra có vài phần chờ mong.
Y Lộ Thước lạnh lùng liếc ả một cái:
- Ngươi không cần chờ mong, đó là lĩnh vực mà ngươi không am hiểu.
* * *!
Thạch Quan Âm.
- Từ sau khi phát hiện bí mật của ngươi, ta đối với nữ nhân liền sản sinh bài xích, ngươi yêu chính mình trong gương, ta lại bởi vì ngươi đi lên một con đường khác không thể trở về.
Hắn nhắm lại ánh mắt, thần sắc đầy vùng vẫy cùng thống khổ:
- Đột nhiên có một ngày, ta phát hiện chính mình thế nhưng lại thích nam nhân.
* * *!
Sở Lưu Hương.
Phú huynh, ngươi biểu diễn rất cấp lực, ta sắp tin tưởng là thật sự.
* * *!
Thạch Quan Âm.
Thật biến thái!
Lúc này trong lòng Y Lộ Thước chỉ biết vươn ngón cái với Liễu Dật Sinh cùng Phùng Tử Dương.
Dám ở dưới mí mắt Thạch Quan Âm muốn làm cơ, dũng khí đáng khen, quyết đoán mười phần.
Phất tay áo, Y Lộ Thước nói:
- Chuyện xưa của ta giảng xong rồi.
Thạch Quan Âm hoàn hồn nói:
- Thật sự là một chuyện xưa nhàm chán, ngươi có thể đi chết được rồi!
- Phải đó.
Y Lộ Thước nói:
- Ngươi cũng có thể đi chết rồi!
Cánh tay hắn vừa nhấc, một cây đinh bắn vọt ra, phương hướng chính là chỗ ở của "người yêu" Thạch Quan Âm.
Theo sau một tiếng vang lớn, cái gương vỡ nát.
Thân hình Thạch Quan Âm mềm nhũn, vô lực ngã dưới đất, thất hồn ngây ngốc nhìn mặt gương bị phá nát.
- Đinh! Xuất kỳ bất ý, một kích trí mạng, một chiêu định thắng thua, ký chủ V5.
- Đinh! Người yêu đã chết, Thạch Quan Âm tâm như chết bụi, biến thành một bộ xương khô. Hồng nhan khô lâu, mời ký chủ thu hồi.
- Đinh! Diễn viên bị kinh hãi dọa nạt, ký chủ cho mượn đồi ngực rộng rãi, cấp cho diễn viên tình yêu cùng lực lượng.
Y Lộ Thước chần chờ, cảm thấy mình cũng không bài xích diễn viên, lập tức giũ bỏ tiết tháo đem diễn viên ôm vào lòng.
Mặc dù tính từ thân cao càng giống như hắn đang rúc vào trong lòng đối phương.
- Phú huynh?
Sở Lưu Hương kinh ngạc nhìn đối phương.
Y Lộ Thước mặt không biểu lộ nói:
- Ngươi không phải sợ hãi sao?
Sở Lưu Hương dở khóc dở cười:
- Ta..
Bị đối phương hung hăng trừng mắt, lập tức sửa lời nói:
- Đúng là thật sợ hãi.
Y Lộ Thước nhìn đối phương một lúc lâu, nghe được độ hảo cảm của diễn viên +2 mới bỏ qua đáng thương diễn viên.
- Phú huynh.
Sở Lưu Hương đột nhiên nói.
- Ngươi có thể đem mặt biến trở về không?
Y Lộ Thước nghiêng đầu nhìn vào mặt gương vỡ chứng kiến khuôn mặt Liễu Dật Sinh, đưa tay lau qua lại biến thành khuôn mặt bình thường như trước.
Sở Lưu Hương nói:
- Chúng ta đi thôi.
Sở Lưu Hương lại đi tới khe núi, không nhìn thấy Vô Hoa trong lòng dâng lên tia bất an.
Bất chợt hắn nghĩ tới một chuyện, quay phắt người nhìn qua Y Lộ Thước.
Y Lộ Thước nói:
- Ta nhìn thấy Vô Hoa, không hổ là nhi tử của ta, nhìn chính là tốt.
* * *!
Sở Lưu Hương.
- Ta biết ngươi cần nói cái gì. Yên tâm đi, ta sẽ giáo dục hắn. Nếu hắn còn làm chuyện xấu, ta sẽ đánh mông hắn, phạt hắn úp mặt vào tường sám hối.
* * *!
Sở Lưu Hương.
Đánh mông Vô Hoa..
Có gia trưởng « nghiêm lệ"như vậy, thật đồng tình Vô Hoa.
Khoan đã!
- Vô Hoa phạm nhiều hành vi tội ác..
Y Lộ Thước ngắt lời nói:
- Trên giang hồ trừ bỏ Hương soái, có người nào trong tay không có vài mạng người. Biết lỗi có thể thay đổi thật tốt, ta có thể bảo chứng với ngươi, Vô Hoa sẽ sửa ác hướng thiện, tuyệt sẽ không làm chuyện nguy hại võ lâm.
Sở Lưu Hương trầm mặc, cuối cùng than thở nói:
- Ta tin Phú huynh.
Y Lộ Thước mở to mắt, gãi gãi má, diễn cảm có chút ngạc nhiên.
Chứng kiến động tác của đối phương, ánh mắt Sở Lưu Hương chợt lóe, bỗng nhiên hô:
- Y Lộ Thước.
Y Lộ Thước theo bản năng ứng một tiếng, rồi mới phát hiện mình lỡ lời.
Sở Lưu Hương ngạc nhiên nói:
- Không nghĩ tới thật là ngươi.
* * *!
Diễn viên, ngươi lừa gạt cảm tình của ta.
- Đinh! Thân phận của ký chủ bị xem thấu, diễn viên thật có ánh mắt, đáng thưởng, thưởng một quyển bí tịch « làm sao đầu hàng khuất phục đại miêu cắn nguyên bảo luôn thích đóng kịch ».
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT