- Giữa tỷ muội tốt chúng ta là không có bí mật, ta nói đúng không?
Hiểu Nguyệt, Tuyết Lê gật đầu nói:
- Vốn nên như thế.
- Được, tốt lắm.
Y Lộ Thước chậm rãi xoay người lại, chứng kiến vẻ mặt của hắn mọi người đều sửng sốt.
Chỉ thấy sắc mặt hắn nặng nề, cau chặt mày, phảng phất như đang làm quyết định khó khăn gì đó.
Sau đó hắn thở dài một tiếng, nói:
- Ta có một bí mật chưa từng nói cho các ngươi biết, chỉ vì bí mật thật trọng yếu, sau khi các ngươi biết chẳng những không ích lợi gì, trái lại còn gặp tai họa.
Trái tim Tuyết Lê nhảy lên thình thịch, thật khẩn cấp muốn biết bí mật là cái gì, nói:
- Chúng ta vốn là tỷ muội tốt, nên có nạn cùng gánh.
Y Lộ Thước nghiêng qua liếc mắt nhìn nàng nói:
- Ngươi trước tiên mặc lại quần áo đã.
* * *
Nguyên lai nàng còn chưa mặc quần áo a! Tuyết Lê đỏ mặt xấu hổ mặc quần áo.
Đợi nàng mặc xong, Y Lộ Thước nói:
- Các ngươi có biết vì sao Thạch Quan Âm có thể bảo trì thanh xuân mỹ lệ?
Khuôn mặt Tuyết Lê đỏ hồng, diễn cảm có chút mất tự nhiên nói:
- Chẳng lẽ không phải vì thái dương bổ âm?
Thạch Quan Âm có rất nhiều nam sủng, định ngày một đám đổi một đám.
Về « bí tịch thanh xuân"của Thạch Quan Âm, tựa hồ liên quan tới võ công tu luyện của ả, mà võ công này tựa hồ có chút quan hệ với nam nhân.
Đây là do các cô nương trong bí cốc suy đoán, chân tướng như thế nào chỉ có Thạch Quan Âm tự mình biết.
Lời của Tuyết Lê thật sự là ngoài dự đoán mọi người, Y Lộ Thước hiển nhiên là cả kinh, yên lặng trầm tư:
- Nguyên lai còn có loại chuyện này, bí mật của Thạch Quan Âm thật nhiều.
Khuôn mặt Sở Lưu Hương như ăn mừng, Cơ Băng Nhạn nhìn hình dạng của hắn, không biết vì sao có chút thay hắn cảm thấy bi thương.
- Thái dương bổ âm chỉ là suy đoán của tỷ muội chúng ta, Thạch Quan Âm có thể thanh xuân vĩnh trú, lại có nguyên nhân khác.
Nữ nhân, rất ít người không thèm để ý dung mạo của mình.
Hai người Tuyết Lê cùng Hiểu Nguyệt tư sắc thường thường, tâm nguyện lớn nhất cuộc đời là biến thành xinh đẹp. Trình độ như Thạch Quan Âm hai nàng không dám tưởng tượng, có được 1/10 thì đã đủ.
Nếu.. nếu các nàng biết được bí mật kia..
Nghĩ tới tâm nguyện có thể thực hiện, tâm tình Hiểu Nguyệt kích động, thân thể run rẩy:
- Ngươi đừng nghĩ lừa gạt chúng ta.
- Các ngươi cũng biết con người của ta chưa bao giờ nói dối.
Y Lộ Thước chắp tay sau lưng, hơi ngẩng đầu, thần sắc cao thâm khó đoán:
- Thạch Quan Âm có thể bảo trì mỹ lệ, chỉ vì bà ta dùng mặt màng.
- Mặt màng?
Mọi người ngạc nhiên.
Y Lộ Thước thò tay vào lòng lấy ra từng xấp mặt màng.
Cung cấp đủ nước trơn mịn da mặt, se khít lỗ chân lông, dưỡng ẩm mượt mà, thanh thấu trắng đẹp, trị mụn trị nám..
Hoa dạng vô số, chủng loại đầy đủ, xếp thành hai thước cao. Đều là hệ thống nhị hàng thưởng cho hắn.
* * *
Mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Ai u uy!
Nhiều đồ vật như vậy ngươi làm sao nhét hết được vào trong lòng!
Y Lộ Thước vung tay quảng cáo:
- Làn da hoàn mỹ, cần làm ra tuyển chọn chính xác. Mặt màng hệ thống, bắt đầu từ hiện tại làm cho ngươi hưởng thụ sự mỹ lệ.
* * *!
Mọi người.
Từ mỹ lệ làm cho Tuyết Lê tâm động, nàng trộm đưa móng vuốt vươn về hướng mặt màng, lại bị một ánh mắt làm hoảng sợ rút tay về.
Anh anh anh!
Hoàng Thường thật hung tàn.
Tuyết Lê chỉ cảm thấy chính mình thật ủy khuất thật ủy khuất.
Trong tiếng anh anh của nàng, Y Lộ Thước theo thứ tự cấp cho mỗi người hai bộ mặt màng.
Ôm mặt màng, Tuyết Lê viên mãn.
Y Lộ Thước xe bao gói, lấy ra mặt màng chậm rãi mở ra, bắt đầu thông dụng tri thức cho mọi người.
Luận mặt màng mang đến kinh diễm!
Xem mặt màng như vậy làm sao trong một ngày bắt Thạch Quan Âm!
Người dựa vào lụa đẹp dựa vào mặt màng!
Vấn đề làm đẹp vượt thời đại thành công lừa dối người cổ đại.
Ánh mắt Cơ Băng Nhạn càng lúc càng sáng, lật tới lật lui xem hộp nằm trong tay, cuối cùng đưa mắt nhìn đống mặt màng cao hơn hai thước.
Sở Lưu Hương sờ sờ mũi, chẳng lẽ chỉ có một mình hắn cảm thấy những lời quảng cáo kia là khúc nhạc dạo hố người sao.
Nói nhiều lời kết quả bị khát nước, Y Lộ Thước thò tay vào trong lòng sờ sờ, sờ soạng ra một lon fanta, mở nắp bình tưới một ngụm.
Mọi người:
* * *!
Y Lộ Thước tiếp theo nói:
- Hiểu Nguyệt, ngươi còn nhớ được Lục đại hiệp?
Khuôn mặt tươi cười dần biến mất, Hiểu Nguyệt mấp máy môi ưu thương nói:
- Làm sao có thể quên.
Y Lộ Thước nhướng mày, vỗ tay đánh một chưởng xuống sàn, sau một tiếng vang lớn mặt đất chợt xuất hiện một chưởng ấn thật lớn.
Một tay này hiển nhiên chấn nhiếp mọi người.
Hiểu Nguyệt lui ra sau, cùng Tuyết Lê ôm nhau lạnh run.
Hoàng Thường, ngươi từ lúc nào đã biến thành võ lâm cao thủ, cũng có thể đối quyết với sư phụ lão nhân gia rồi.
Y Lộ Thước cúi đầu nhìn chưởng ấn, trầm giọng nói:
- Thật có lỗi, cảm xúc có chút không khống chế được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT