Tô Dung Dung:

- !

Sở Lưu Hương:

- !

- Dung Dung!

Sở Lưu Hương kinh ngạc:

- Sao lại là muội?

Khóe môi Tô Dung Dung co rút, đối với hành vi ghen tuông đầy vẻ ngây thơ của Sở Lưu Hương rất là không lời.

Trước kia sao lại không biết Sở Lưu Hương ghen loạn như vậy, nhưng thật tình cảm thấy rất buồn cười.

Nhìn Sở Lưu Hương ôm chặt Y Lộ Thước, hình dạng tham muốn giữ lấy mười phần, Tô Dung Dung hỏi:

- Vậy huynh tưởng sẽ là ai?

Đương nhiên là gia hỏa rắp tâm bất lương vọng tưởng theo ta cướp người!

Sở Lưu Hương sờ sờ mũi, thần sắc nhiều ít có chút ngượng ngùng.

Y Lộ Thước tránh khỏi vòng tay Sở Lưu Hương, vẻ mặt không biểu lộ nói:

- Nhiệm vụ làm xong?

Ánh mắt Sở Lưu Hương chợt phiêu một chút.

Chẳng lẽ tiểu bàn tính của mình bị tiểu Y phát hiện?

Nhìn Y Lộ Thước cũng không có diễn cảm gì quá mức, Sở Lưu Hương không khỏi có chút tâm hư.

Bất cứ chuyện gì cũng không gạt được Tấu Địch Khách trang chủ thần thông quảng đại, những chuyện phát sinh với Sở Lưu Hương trong mấy ngày nay hệ thống đều tiến hành trực tiếp tại hiện trường.

Lúc Tô Dung Dung đến kịch tình vừa đến chỗ đặc sắc nhất.

Tỷ như câu nói kia của Đỗ tiên sinh "Ta mặc ngươi xử trí, ngươi tùy tiện muốn làm gì với ta đều được" tràn đầy ám chỉ;

Tỷ như Ngọc Kiếm công chúa cởi quần áo dụ Hương soái, Hương soái không bị sắc đẹp sở mê, thiếu chút nữa làm công chúa xấu hổ oán hận mà diệt khẩu;

Tỷ như một thuyền nữ nhân.

Chứng kiến hình dạng tâm hư của Sở Lưu Hương, Tô Dung Dung không chút do dự giáo huấn hắn một trận, thời gian cũng mất hai nén nhang.

Sở Lưu Hương chưa bao giờ biết được Tô Dung Dung cũng là nói lao đầy ác độc, mắt thấy chính mình bị mắng không còn chút khẩu khí, chỉ hận không thể đập đầu tạ tội. Hắn ho khan hai tiếng, sờ mũi, cười khổ nói:

- Dung Dung, muội tha thứ cho huynh đi.

Nói hơi nhiều nên có chút khô họng, Tô Dung Dung nhấp một hớp trà nói:

- Chuyến này huynh đi ra ngoài cũng thu hoạch không ít a.

Sở Lưu Hương nghi hoặc:

- Thu hoạch?

Tô Dung Dung:

- Một thuyền hồng nhan tri kỷ.

Sở Lưu Hương:

- !

Hắn lập tức quay đầu nhìn Y Lộ Thước.

Tin tức sao có thể linh thông như vậy!

Sinh ý của tiểu Y đã làm tới hải ngoại rồi sao?

Tựa hồ biết ý nghĩ của hắn, Y Lộ Thước nói:

- Hệ thống báo cho.

Sở Lưu Hương:

- !

Tô Dung Dung cười nói:

- Đã nói bao nhiêu lần huynh đừng quản nhàn sự, huynh không nghe, bị gặp báo ứng rồi chứ.

- !

Sở Lưu Hương thở dài nói thầm:

- Nhàn sự này ta vốn không muốn quản..

Tô Dung Dung đột nhiên nói:

- Nghe nói huynh đem toàn bộ tiền đều giao cho tiểu Y đây?

Trong lòng Sở Lưu Hương bĩu môi vì Tô Dung Dung cũng gọi là tiểu Y, ngoài miệng lại nói:

- Đúng vậy, làm sao thế?

Sắc mặt Tô Dung Dung có chút kỳ dị, khẳng định suy đoán trong lòng.

Sở Lưu Hương khẳng định là dùng tiền hấp dẫn tiểu Y "đơn thuần" "thiện lương" "ngây thơ".

Tiểu hài tử người ta không phải là yêu thích tiền một chút sao, Sở Lưu Hương đúng là không biết mất mặt dùng tiền hấp dẫn đứa nhỏ này.

Hắn sao có thể hạ thủ được!

Hồng nhan tri kỷ khắp thiên hạ còn chưa đủ sao!

Ngay cả nam nhân cũng không buông tha.

Xấu xa!

Tô Dung Dung càng nghĩ càng cảm thấy không đáng giá, phẫn phẫn bất bình lại đem Sở Lưu Hương huấn thêm một trận.

Sở Lưu Hương càng không ngừng sờ mũi, mũi sắp bị hắn sờ rớt.

Hắn thật vô tội được không!

Hắn rõ ràng cùng tiểu Y là hai người yêu thích lẫn nhau.

Lúc này Lý Hồng Tụ cùng Tống Điềm Nhi cũng chạy tới.

Nhìn thấy Sở Lưu Hương liền tươi cười, lại nghe Tô Dung Dung huấn Sở Lưu Hương không chút lưu tình, đều lộ vẻ đồng tình.

Lý Hồng Tụ kéo tay áo của Sở Lưu Hương thì thầm nói:

- Huynh cùng Tấu Địch Khách trang chủ thật sự ở cùng một chỗ sao?

Sở Lưu Hương nhìn nàng, gật đầu.

Trong mắt Lý Hồng Tụ chợt lóe lên, lẩm bẩm:

- Không nghĩ tới Trưởng Tôn Hồng nói là thật sự..

Lại nói:

- Sở Lưu Hương, sao huynh lại chọc giận Dung Dung tỷ!

Sở Lưu Hương cười khổ nói:

- Nàng tưởng ta lừa gạt cảm tình của người khác.

Lý Hồng Tụ nhìn thoáng qua Y Lộ Thước, chợt hiểu:

- Dung Dung tỷ đối đãi với Tấu Địch Khách trang chủ thật tốt đâu.

Tống Điềm Nhi chen miệng nói:

- Còn tốt hơn với Sở đại ca.

- Huynh làm gì lại chọc giận nàng.

Lý Hồng Tụ vỗ vai hắn nói:

- Tự thu xếp ổn thỏa đi.

Tống Điềm Nhi nói:

- Nhanh xin lỗi Dung Dung tỷ.

Sở Lưu Hương:

- !

Y Lộ Thước chớp mắt nhìn bốn người, chậm rãi nói:

- Quan hệ giữa mọi người thật tốt.

Tống Điềm Nhi cười ngọt ngào nói:

- Đương nhiên, chúng ta cùng một chỗ sinh sống hơn mười năm.

Y Lộ Thước nói:

- Sở Lưu Hương có được ba vị hồng nhan tri kỷ như các ngươi, thật sự là vận khí tốt.

Tô Dung Dung nhíu mày nói:

- Ai cho ngươi biết chúng ta là hồng nhan tri kỷ của hắn?

- Không phải sao?

Y Lộ Thước nghiêng đầu, đôi mắt mèo thật to tràn đầy nghi hoặc.

Trái tim Tô Dung Dung nháy mắt bị manh lật ra.

Nàng kiềm chế xúc động muốn nhu đầu đối phương, lộ vẻ tươi cười ôn uyển nói:

- Không phải.

Nàng nâng mắt nhìn Sở Lưu Hương, lên tiếng cười nói:

- Ba chúng ta là dưỡng nữ của hắn.

Sở Lưu Hương, Tống Điềm Nhi, Lý Hồng Tụ:

- !

Dung Dung (tỷ) vì phủi sạch quan hệ, lời nói ra tự gạt luôn chính mình tới bao nhiêu a

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play