Lão thối trùng cùng Y huynh đệ lập gia đình!

Lập gia đình ở đâu tại sao không mời bọn họ đi ăn cưới!

Hồ Thiết Hoa líu lưỡi, nghĩ tới thanh âm nghe được đêm qua, ách..

Khuôn mặt vừa đỏ lại đen, biến tới biến lui, nhìn thật đẹp mắt.

Sắc mặt hắn quỷ dị nhìn một đôi trước mắt mình, hỏi:

- Ngươi lập gia đình, Dung Dung các nàng làm sao bây giờ?

Cái gì làm sao bây giờ?

Ta cùng Dung Dung các nàng trong trong sạch sạch!

Lão Hồ, lời này của ngươi mơ hồ không rõ, nếu để cho tiểu Y hiểu lầm thì phải làm sao đây?

Sở Lưu Hương muốn nhảy dựng, nói:

- Ngươi nói đùa như vậy, ta luôn đem Dung Dung các nàng xem là muội muội.

Hồ Thiết Hoa làm ra biểu tình như nhìn tra nam:

- Ngươi lại có thể phủi sạch sẽ, ngươi dám nói chính mình không thích Dung Dung các nàng?

Sở Lưu Hương nhìn Y Lộ Thước, mồ hôi lạnh ứa ra, nói:

- Thích.

Hồ Thiết Hoa cười lạnh nói:

- Xem như ngươi còn có can đảm!

Sở Lưu Hương than thở một tiếng, nói:

- Thích thì thích, nhưng ta thật sự chỉ xem các nàng như thân nhân.

Hồ Thiết Hoa:

- !

Yêu thích giữa thân nhân?

Lão thối trùng, ngươi thật giảo hoạt!

Sự thật là lần này Hồ Thiết Hoa oan uổng Sở Lưu Hương.

Từ nhỏ Tô Dung Dung các nàng được Sở Lưu Hương lĩnh về nhà nuôi dưỡng xem như là muội muội.

Đương nhiên nếu ai cảm thấy là nuôi cô dâu nhỏ cũng có khả năng.

Bất luận là muội muội hay là cô dâu nhỏ, đều nói rõ một điểm.

Tuổi của ba vị cô nương lúc đó còn rất nhỏ, Tô Dung Dung dù lớn nhất cũng chỉ được mười tuổi.

Sở Lưu Hương cũng không phải nam nhân thích chơi trò dưỡng thành, mặc dù không tới nỗi một phen nước tiểu một phen đút sữa lôi kéo lớn, nhưng Tô Dung Dung các nàng nghịch ngợm phá phách, đổi răng khóc ầm ĩ, nước miếng nước mũi hoành lưu lưu lại ấn tượng quá sâu trong lòng hắn, cho nên dù hiện tại các nàng xinh đẹp như thiên tiên, Sở Lưu Hương vẫn chỉ xem các nàng như thân nhân mà sẽ không sinh sản ý tưởng mà ai cũng biết.

Nữ thần dù mỹ lệ, lúc nhỏ cũng chỉ là một tiểu quỷ đầu.

Nam thần mị lực mười phần, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không thích một tiểu quỷ đầu.

Cho nên nói, so sánh với những nữ nhân khác ba người Tô Dung Dung có lợi thế sống bên cạnh nam thần.

Đáng tiếc cũng chính vì ưu thế này, lại khiến các nàng đã thua.

Nghe xong Sở Lưu Hương giải thích, Hồ Thiết Hoa há hốc miệng không khép được.

Lời của lão thối trùng nghe qua tựa hồ thật có đạo lý.

Có đạo lý cái rắm!

Ai không có thơ ấu, ngươi dám nói chính mình lúc nhỏ không mặc tã không đái dầm sao!

Hồ Thiết Hoa quyết định tìm thời gian nói chuyện với ba người Tô Dung Dung, nhất định phải ném bỏ viên cải trắng thối rữa Sở Lưu Hương càng xa càng tốt.

Người như Sở Lưu Hương mà còn lấy được lão bà, chính là tu luyện nhiều đời có phúc.

Hồ Thiết Hoa nói:

- Nếu ngươi không có loại ý tứ kia đối với các nàng, vậy nói cho rõ ràng. Ngươi chuyện gì cũng không nói, không phải rõ ràng là muốn bỏ lỡ các nàng sao!

Sở Lưu Hương sờ mũi, nhìn Y Lộ Thước, vừa bực dọc lại hối hận.

Hắn nhầm, hắn thật sự nhầm.

Nghĩ thầm ba vị muội muội hiểu được ý tứ của hắn, cho nên cũng không nói thẳng ra, sợ tổn thương cảm tình lẫn nhau.

Hiện tại được rồi, bị báo ứng rồi chứ!

Nơi thắt lưng bị trạc một cây đinh, dù là Sở Lưu Hương cũng phải biến sắc mặt.

Kháo!

Đau quá!

Nàng dâu thiếu bảo đảm, Y Lộ Thước cho chút trừng phạt.

Dám ở trước mặt hắn nói thích những nữ nhân khác, can đảm thật không nhỏ.

Dùng cách nói của hệ thống, nàng dâu hồng hành xuất tường, thủy tính dương hoa.

Làm chồng cần phải xăn tay áo, cho biết chút thủ đoạn.

Trong ánh mắt không đồng ý của Hồ Thiết Hoa, Sở Lưu Hương ưỡn mặt cọ tới trước mặt Y Lộ Thước, đối với những hành vi sai lầm của mình trước kia tiến hành khắc sâu tỉnh lại cùng kiểm điểm, lại phát thệ sau này sẽ không bao giờ tiếp tục phát sinh những hành vi điên rồ như vậy, còn kém moi trái tim cho hắn xem.

Hồ Thiết Hoa bị biểu hiện mười phần thê nô của huynh đệ tốt làm chấn kinh, trợn tròn mắt.

Sau đó bịt tai quay đầu nhìn hướng khác.

Cảm tình đúng là đồ vật vĩ đại mà thần kỳ..

Sở Lưu Hương a Sở Lưu Hương, không nghĩ tới ngươi còn có một ngày như vậy.

Oa ha ha!

Hồ Thiết Hoa cười toe toét, vui sướng khi thấy người gặp họa.

* * *

Bên bờ sông, ngừng một con thuyền.

Gió sông thổi tới, mang theo mùi cá nướng dụ dỗ người.

Ba người Sở Lưu Hương đang ngồi trên thuyền, chờ đợi mỹ thực.

Khoái Võng Trương Tam đem cá nướng cho ba người, bản thân cũng cầm một chuỗi cắn.

Nhưng khi nhìn hai người trước mặt, mỹ vị cũng như mất đi hương vị.

Ai u!

Ăn cá nướng mà thôi có cần lựa xương đi ra không?

Hắn nướng cá có thể ăn luôn được xương cá biết không?

Tấu Địch Khách trang chủ người ta ăn cá liên quan gì Sở Lưu Hương ngươi, cần ngươi giúp đỡ lựa xương sao?

Trương Tam trừng mắt nhìn Sở Lưu Hương, cũng không biết hắn có ý tứ gì.

Nhắc tới, không khí giữa hai người trước mắt khá cổ quái, tựa như đang.. đang..

Tú ân ái!

Chợt rùng mình, Trương Tam đem ý tưởng đáng sợ này lắc rụng.

Đợi Sở Lưu Hương đem khăn tay tùy thân lấy ra lau miệng cho Y Lộ Thước, hắn nhéo tóc, chuyển về hướng Hồ Thiết Hoa, thì thầm nói:

- Bọn hắn có phải là..

Trương Tam liên tục nhướng mày nhìn thật buồn cười, còn có khí tức có chút bỉ ổi.

Hồ Thiết Hoa nhất thời vỗ vai hắn, gật đầu cười nói:

- Ngươi đoán không sai, chính là như vậy.

Trương Tam:

- ! Hương soái thật sự thành gã sai vặt?

Hồ Thiết Hoa nghi hoặc:

- Gã sai vặt gì?

Trương Tam nói:

- Gã sai vặt của Tấu Địch Khách trang chủ.

Hồ Thiết Hoa:

- !

Gà nói chuyện với vịt, khóe môi Hồ Thiết Hoa co rút, kéo Trương Tam đi qua một bên nói chuyện bát quái.

Sau một lúc lâu hai người trở về, khuôn mặt Trương Tam quỷ dị nhìn Sở Lưu Hương.

Xem ra Sở Lưu Hương đem chính mình bán cho Tấu Địch Khách trang chủ làm gã sai vặt, đã sớm có dự mưu đâu!

Chỉ qua thời gian ngắn ngủi, liền phá được Tấu Địch Khách trang chủ, xuống tay thật sự là nhanh, độc, chuẩn!

Nhưng Sở Lưu Hương đột nhiên thích nam nhân, còn thành thân với đối phương..

Sở hương soái ngươi không có vấn đề gì đi!

Rốt cục là bị việc gì kích thích nghĩ quẩn như thế!

Bị nữ nhân nào đả kích thất bại hoàn toàn cho nên mới chuyển qua thích nam nhân nha!

Tuy nói Tấu Địch Khách trang chủ tuyệt mỹ xinh đẹp, nhưng ca môn tin tưởng ngươi tuyệt đối không phải là một nam nhân chỉ nhìn thấy bề ngoài.

Nhanh chóng nói một chút, ngươi làm sao phá được Tấu Địch Khách trang chủ!

Sở Lưu Hương:

- !

Hắn không lời nhìn Trương Tam.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play