Một Chút Giải Trí Trước Khi Ngủ

Quyển 1 - Chương 1: Tân Đào Hoa Am Ca


4 tháng


(*) Đào Hoa Am Ca là một bài thơ cổ thất ngôn dưới đời nhà Minh.

1. Đào Hoa Am trong Đào Hoa Ổ

Kim khoa Trạng Nguyên lang đi quanh khắp thành, được bách tính nơi đây tung hoa chào đón, lúc đi ngang qua một khu rừng hoa đào lại không kìm được phải dừng ngựa lại, khi thấy một ngôi miếu nằm khuất sâu trong cánh rừng đào kia thì vội vàng cưỡi ngựa chạy về phía đó.

2. Đào Hoa tiên giáng lâm Đào Hoa Am.

Trạng Nguyên lang tuổi vừa tròn mười sáu, diện mạo anh tuấn, chàng thiếu niên mặc áo lụa cưỡi bạch mã, chầm chậm đi ngang qua khu rừng đào đang dịp nở rộ, đợi khi y nhìn thấy cửa ngôi miếu kia thì lại bị một bóng hình mặc bộ y phục màu hồng sen thu hút tầm nhìn, khiến Trạng Nguyên lang phải say đắm nhìn theo.

Trạng Nguyên lang chỉ thấy một nam tử không ăn nhập gì với trần gian đang ngủ dưới gốc cây hoa đào, đôi chân trần như ngọc như ngà, gương mặt như được điêu khắc ra, chiếc thắt lưng màu trắng ôm chặt lấy vòng eo thon gọn, nam nhân ấy gối đầu trên vò rượu, đôi môi mỏng như cánh hoa đào khẽ giương lên, nhất thời khiến hồn vía của Trạng Nguyên lang lơ lửng trên mây.

Đợi khi phản ứng lại thì Trạng Nguyên lang trẻ tuổi ấy đã lên tiếng hỏi: “Xin hỏi…”

Còn chưa dứt lời thì đã thấy nam tử với hai gò má đỏ bừng, đôi mắt long lanh ngấn nước chầm chậm mở ra, lúc nhìn thấy Trạng Nguyên lang thì “a” lên một tiếng, sau đó “phụt” một cái hóa thành một trong những đóa hoa trong khu rừng, biến mất không thấy đâu nữa.

Trạng Nguyên lang sững sờ, leo xuống ngựa nhặt một đóa hoa đào đàng nằm dưới mặt đất lên, sau đó lại đặt đóa hoa ấy lên hôn nhẹ một cái rồi cúi đầu cười thành tiếng.

3.Đào Hoa tiên nhân trồng hoa đào.

Trước giờ Đào Hoa tiên nhân không hỏi sự đời, một trăm năm mới hóa thành hình người, sau khi đi hết khắp núi non sông biển, cuối cùng quyết định dừng chân lại nơi đây.

Trước giờ hắn luôn nhát gan, cảnh giác với mọi thứ xung quanh nên không hề qua lại với các tiên nhân khác, cuộc sống một mình một cõi thế này cũng rất thú vị, bình thường có sở thích trồng cây.

Đào Hoa tiên nhân với suy nghĩ ngây ngô còn cho rằng nơi nào có hoa đào thì cũng đều là địa bàn của hắn, vì thế đã dốc sức mở rộng các cánh rừng hoa đào của mình. Thời gian lâu dần cả một khoảng sơn cốc rộng lớn kia đều được trải đầy hoa đào, mỗi lần hắn nhìn thấy cảnh sắc này đều cảm thấy rất có cảm giác thành tựu.

Một hôm nọ Đào Hoa tiên nhân dặn dò đám hầu tinh thông minh đến giúp mình xới đất trồng cây, còn mình thì ôm lấy một nhóc khỉ con vừa được đầy tháng chơi đùa với nó, không ngờ lại gặp phải người hôm trước.

Người nọ ôm lấy một vò Trạng Nguyên Hồng, nụ cười rực rỡ không ai sánh được, y dắt ngựa bước từng bước về phía này.

Đào Hoa tiên nhân được đám khỉ vây ở giữa, chuẩn bị rút lui ngay bất cứ lúc nào.

Người nọ thấy thế thì bỗng bật cười: “Đừng sợ, chỉ là chỗ ta có ít rượu ngon nên muốn mang đến đây tặng ngươi thôi.”

Đào Hoa tiên nhân nghi ngờ ngoắt ngón tay, một con khỉ lanh lợi đã nhảy xuống khỏi cây giật lấy vò rượu trong tay y rồi mang đến cho Đào Hoa tiên nhân. Vị tiên nhân ấy vừa ngửi thử mùi hương thì hai gò má lập tức ửng hồng lên ngay, đồng thời cũng có ấn tượng tốt với loài người mà trước đây mình chưa bao giờ tiếp xúc qua.

Giọng nói tiên nhân vang vọng như cơn gió mát rượi thổi ngang qua, hắn hỏi: “Ngươi muốn được đáp lễ thế nào?”

Người nọ lấy làm lạ.

Đào Hoa tiên nhân cũng nghi ngờ hỏi tiếp: “Không phải các ngươi luôn xem trọng lễ nghi có qua có lại sao?”

Loài người nhíu mày lại, ánh mắt chất chứa đầy ý cười: “Ồ đúng rồi, đúng là như vậy. Chi bằng ngươi tặng ta một món đồ trên người mình đi, ngươi nhắm mắt lại, ta tự sang đó lấy, thế nào?”

Đào Hoa tiên nhân là một con ma men, hắn ôm chặt lấy vò rượu và con khỉ con mới vừa đầy tháng, sau đó nhắm mắt lại mà không hề đề phòng gì.

Giây tiếp theo tiên nhân cảm thấy đôi môi có gì đó mềm mại chạm vào…

“Được rồi.” Trạng Nguyên lang cướp sắc thành công, cúi đầu nhìn Đào Hoa tiên nhân đang từ từ mở mắt, tâm trạng vô cùng vui vẻ.

Nhưng ai ngờ tiên nhân kia chỉ sờ lên đôi môi của mình rồi hỏi: “Chỉ vậy thôi sao?”

Trạng Nguyên lang gật đầu: “Chỉ vậy thôi.”

“Vậy, vậy ngươi còn rượu không?”

“Còn rất nhiều.”

Vừa dứt lời thì Trạng Nguyên lang đã thấy hai mắt tiên nhân sáng rực lên, sau đó tiến lại gần, ngẩng đầu lên hôn lên môi mình…

Nó chỉ chạm nhẹ vào như chuồn chuồn lướt ngang qua thôi nhưng mặt Đào Hoa tiên nhân lại bất chợt nóng bừng, sau đó nó: “Bây giờ ngươi nợ ta một vò rượu, ngày mai nhớ mang đến đấy.”

Hắn dứt lời, sau đó cứ như sợ Trạng Nguyên lang sẽ lật lọng nên vội vàng biến mất giữa không trung, chỉ để lại vô số đóa hoa đào rơi trên vai Trạng Nguyên lang.

Trạng Nguyên lang đứng dưới gốc cây hoa đào, ngây ngốc cười một mình một lúc lâu mới phản ứng lại được.

4. Lại hái hoa đào để trả tiền rượu.

Tháng ba năm nay, Đào Hoa tiên nhân được gặp gỡ với Trạng Nguyên lang, cách đổi rượu của hai người họ bắt đầu từ một nụ hôn nhẹ, sau đó dần dấn sâu hơn vào lưỡi. Lần nào tiên nhân cũng bị hôn đến cả người mềm nhũn cả ra, ánh mắt nhìn Trạng Nguyên lang càng không thể miêu tả được bằng lời.

Cuối cùng, những lúc hai người ở cạnh nhau luôn dạt dào tình cảm, tình đầu ý hợp, cả hai chỉ còn cách nhau một lớp rèm mỏng chưa được phá vỡ mà thôi.

Tiên nhân không hiểu ái tình nhưng cũng biết bản thân có cảm xúc hoàn toàn khác biệt khi ở cùng Trạng Nguyên lang, lúc nào hắn cũng hái bổn mạng của mình - một cánh hoa đào để tặng cho Trạng Nguyên lang, Trạng Nguyên lang cũng nhân cơ hội này mời tiên nhân đến phủ cùng chưng cất rượu.

Tiên nhân vui vẻ đi theo.

Sau khi hai người uống say, cũng không biết là ai bắt đầu trước nhưng đến cuối cùng đôi uyên ương bị kẹt lại dưới chăn, kim thương chèn ép đóa hoa đào.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play