Hỉ bà đỡ Tô Đào ngồi lên giường.

Đem Tô Đào an bày tốt, hỉ bà liền đi.

Sau khi hỉ bà đi, trong phòng càng yên lặng, Tô Đào chỉ có thể nghe được tiếng tim mình đập.

Tô Đào kinh ngạc trong chốc lát, sau đó mới phản ứng được nàng còn chưa vén khăn liền đem khăn voan kéo xuống.

Trong phòng hết thảy đập vào mắt.

Khắp nơi đều âm u, bất quá hiện tại đã chạng vạng tối, sắc trời có chút đen.

Tô Đào đứng dậy đi lên trước đốt một ngọn nến, ánh nền mờ nhạt thắp sáng trong phòng.

Có ánh nến, Tô Đào cũng tựa hồ có thêm dũng khí, nàng xoay người trở lại bên giường, sau đó nhìn về phía giường Lục Tễ.

Người trên giường mặt mày tuấn tú, mũi thẳng, làn da bởi vì huyết sắc không đủ mà lộ ra có chút tái nhợt, nhưng nửa điểm cũng không tổn hại đến dung mạo của hắn, quả nhiên là lang quân như ngọc.

Tô Đào có chút ngoài ý muốn, nàng không nghĩ đến Lục Tễ sinh ra lại đẹp mắt như vậy.

Chỉ tiếc hơn một tháng sau sẽ suy yếu mà chết,Tô Đào có chút thở dài.

Nàng vén màn che lên, sau đó ngồi vào bên cạnh giường nhìn Lục Tễ.

Mặc dù biết Lục Tễ không nghe được, nhưng nàng vẫn nghiêm túc nói với Lục Tễ: “Ngươi yên tâm, trong hơn một tháng này ta nhất định sẽ chiếu cố tốt ngươi.”

Tuy nói nàng đã sớm quyết định, đợi Lục Tễ chết sẽ rời đi sống cuộc sống của mình.

Nhưng vẫn còn hơn một tháng, nàng vẫn sẽ chiếu cố Lục Tễ thật tốt, dù sao hiện giờ trên danh nghĩa nàng cũng là thê tử của Lục Tễ, nàng nhất định sẽ làm tố trách nhiệm của mình.

Nói với Lục Tễ xong, Tô Đào thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Ngồi trong chốc lát, Tô Đào liền đứng dậy cẩn thận quan sát quanh phòng, dù sao nàng còn phải ở nơi này một khoảng thời gian, tự nhiên phải sắp xếp cho thỏa đáng.

Trước nhìn không kỹ, hiện tại thấy rõ, tâm trạng Tô Đào càng trầm xuống.

Trong phòng cơ hồ bài trí gì cũng không có, vật trang trí cũng chỉ có mấy vật cũ kĩ, rách rưới.

Xem xong trong phòng, Tô Đào lại đẩy cửa đi ra ngoài sân viện.

Viện này rất nhỏ, chỉ tốn một chút là có thể nhìn xong.

Ngoại trừ nhà chính do Lục Tễ ở, mặt khác còn có hai phòng, một là phòng bếp, một cái khác là tịnh thất, bất quá đồ bên đều không toàn diện.

Trong viện càng rách rưới, mặt đất có rất nhiều cỏ dại, bên một mặt tường còn chất đống rất nhiều củi.

Rõ ràng nơi này lúc trước là nhà kho.

Tuy Tô Đào đã sớm chuẩn bị tinh thần, nhưng tình huống so với suy đoán của nàng còn muốn gian nan hơn.

Không sai, trong nguyên thư có nói về đoạn này.

Nguyên lai, Lục Tễ là do Đường thị với đời chồng thứ nhất sinh, chẳng qua Đường thị sinh Lục Tễ không lâu, sinh phụ Lục Tễ liền qua đời.

Sau này, Đường thị mang theo Lục Tễ gả cho Lục Đức Hải, Lục Tễ cũng tùy theo sửa thành họ Lục.

Sau khi gả cho Lục Đức Hải không lâu, Đường thị rất nhanh sinh ra nhi tử thứ hai Lục Chinh, có tiểu nhi tử, trong mắt Đường thị dĩ nhiên không có Lục Tễ.

Nói cách khác, toàn bộ người Lục phủ cùng Lục Tễ đều không có quan hệ máu mủ, duy nhất cùng Lục Tễ có quan hệ máu mủ là Lục Chinh, nhưng quan hệ với Lục Tễ cũng không khác người lạ là mấy.

Hơn nữa Lục Tễ không có nhi tử, khi hắn chết, tước vị Tĩnh Viễn Hầu dĩ nhiên thuộc về Lục Chinh.

Bởi vậy, từ khi Lục Tễ hôn mê bất tỉnh, Lục Chinh liền đem Lục Tễ tới viện này, tùy ý để Lục Tễ tự sinh tự diệt.

Trước mắt, người Lục phủ đều đang chờ Lục Tễ tắt thở, đem tước vị truyền vào tay Lục Chinh, về phần hôm nay gọi là xung hỉ, cũng là làm cho thế nhân nhìn thôi.

Tô Đào cắn môi, xem ra ngày tháng sau này sẽ không dễ chịu.

Trở lại phòng, Tô Đào bất đắc dĩ ngồi vào trên ghế.

Giằng co một ngày, hiện nay sắc trời đã triệt để đen,Tô Đào nguyên một ngày không ăn cơm, tự nhiên có chút đói bụng.

Đúng vào lúc này, bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân. Thanh Đại cau mày đi vào trong viện, mỗi lần đi vào viện này, nàng đều cảm thấy âm u khó hiểu.

Nàng thật sự không nguyện ý ở lại đây, nhưng ai kêu vận khí nàng không tốt.

Lúc trước Lục Tễ bị di chuyển đến cái nhà này, bả tử nha hoàn đương nhiên không muốn ở lại hầu hạ, nhưng cố tình lại lựa tới nàng đến đây, Thanh Đại thầm kêu một tiếng xui xẻo.

Bất quá bây giờ tốt, phu nhân xung hỉ gả vào đây, sau này có chút việc đều có thể giao cho phu nhân làm, nàng có thể thanh thơi chút ít.

Đang suy nghĩ như vậy, nàng đã đến cửa phòng.

Thanh Đại đẩy cửa phòng ra, sau đó đem hộp đồ ăn bỏ lên bàn: "Phu nhân, đây là đồ ăn của ngài cùng hầu gia buổi tối, đợi sáng mai, nô tỳ lại đến lấy hộp" nói xong liền muốn đi.

Trong phủ ai chẳng biết Lục Tễ sống không được bao lâu, cái gọi là xung hỉ cũng chỉ là dáng vẻ cho người ngoài nhìn, Thanh Đại tự nhiên không đem Tô Đào để vào mắt.

Huống chi viện này âm u khí hiểu, nàng một khắc cũng không muốn ở lâu.

Tô Đào cũng biết tâm tư Thanh Đại, nàng gật đầu: “Được, ta biết.”

Thanh Đại cũng không hành lễ, xoay người rời đi.

Thanh Đại vừa đi, Tô Đào liền tiến lên mở hộp đồ ăn ra.

Trong hộp đồ ăn chỉ có một chén cơm, một chén cháo trắng, cùng một phần rau xanh.

Rau xanh canh suông, một chút dinh dưỡng đều không có, hơn nữa lại nguội lạnh, nhìn không thấy nửa điểm ngon miệng.

Rất rõ ràng, cơm cùng rau xanh là của nàng, cháo trắng là của Lục Tễ.

Tô Đào cũng không nói gì, nàng thầm nghĩ có ăn coi như đã không tệ.

Tô Đào ngồi vào trên ghế, rau xanh cơm trắng đều ăn sạch, tốt xấu cũng không đói bụng.

Bụng của nàng giải quyết xong, kế tiếp đến Lục Tễ.

Tô Đào bưng cháo trắng ngồi bên giường.

Nàng kiếp trước cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau, mẹ tuổi cao thên thể dần không tốt, thường xuyên sinh bệnh, cho nên nàng rất biết cách chăm sóc người bệnh.

Tô Đào đầu tiên điều chỉnh độ cao gối đầu, đem Lục Tễ an bày tốt; tiếp đến chuẩn bị một tấm khăn sạch sẽ, cuối cùng mới bắt đầu cho Lục Tễ ăn.

Tô Đào múc một muỗng nhỏ, sau đó nhẹ nhàng đưa đến bên miệng Lục Tễ.

May mắn tuy rằng Lục Tễ hôn mê, nhưng vẫn biết nuốt, một muỗng cháo rất thuận lợi đút được, Tô Đào cũng nhẹ nhàng thở ra.

Rất nhanh, một bát cháo liền đút xong.

Tô Đào cầm lấy khăn lau sạch sẽ khóe miệng Lục Tễ, sau đó lại đem bát đĩa xếp lại trong hộp đồ ăn.

Dùng bữa xong, sắc trời càng tối, cũng đến thời gian tắm rửa.

Tô Đào mới vừa xem qua tịnh phòng, cũng có thùng tắm, chẳng qua không có nước nóng.

Hôm nay là ngày đầu tiên nàng gả đến đây, ở đây không ai coi nàng ra gì, cũng sẽ không có người cố ý đưa nước nóng tới đây, nàng chỉ có thể tự mình nghĩ biện pháp.

Tô Đào nhớ tới bên phải sân viện có một giếng nước, nàng vội vã đi ra lấy một thùng.

May mà hiện tại mới vào tháng 9, thời tiết còn chưa lạnh, Tô Đào liền tranh thủ tắm rửa một phen.

Rửa mặt chải đầu xong, Tô Đào đổi lại trung y sạch sẽ, sau đó lại đổi một chậu nước mới, thấm ướt khăn, cẩn thận lau mặt cho Lục Tễ.

Tô Đào không dám dùng lực, nàng cúi xuống nhẹ nhàng lau mặt cho hắn.

Hai người cách có chút gần, Tô Đào không khỏi cảm khái, Lục Tễ đích thực sinh ra thật đẹp.

Chỉ tiếc, Lục Tễ một chút ý tứ tỉnh lại cũng không có, khuôn mặt không một chút phản ứng, cả người không còn sinh khí.

Lau cho Lục Tễ xong, Tô Đào đem nước đổ ra ngoài viện, sau đó khép cửa phòng lại.

Giày vò từ sáng đến giờ, Tô Đào đã sớm mệt lại buồn ngủ, chỉ sợ chạm vào gối đầu liền có thể ngủ đi.

Tô Đào đến bên giường, nhìn Lục Tễ, thanh âm của nàng có chút thấp: “Xin lỗi, ngày sau ta sẽ ngủ bên cạnh ngươi, ngươi đừng để ý.”

Lúc nói chuyện, Tô Đào có chút ngượng ngùng, chỉ là nàng thật sự không có biện pháp.

Trong tiểu viện chỉ có gian phòng này có thể ở lại, hơn nữa trừ cái giường này, bên ngoài một chiếc giường cũng không có, nàng cũng không thể ngủ trên ghế.

Hết cách chỉ có cùng Lục Tễ ngủ chung một chiếc giường.

May mà cái giường này rất lớn, dư sức cho nàng cùng Lục Tễ nằm.

Tô Đào biết Lục Tễ hôn mê, không biết sự tình bên ngoài, cũng không có bất kỳ phản ứng nào.

Bất quá nàng vẫn trịnh trọng nói với Lục Tễ một tiếng: “Ngươi yên tâm, ta chắc chắn sẽ không đụng vào ngươi.”

Điểm ấy Tô Đào rất có lòng tin, nàng ngủ rất quy củ.

Lúc này, Tô Đào mới lên giường, động tác nàng nhẹ nhàng, một chút cũng không đụng tới Lục Tễ.

Trên chiếc giường này có hai cái chăn, vừa tiện phân Lục Tễ một bên giường, nàng một bên.

Tô Đào đem chăn đắp lên người, nàng không nhịn được thở ra một hơi, có thể coi như thoải mái nằm xuống.

Chẳng qua Tô Đào vẫn có chút không yên lòng, tuy nói nàng ngủ quy củ, nhưng vạn nhất đâu.

Tô Đào suy nghĩ một lát, sau đó đứng dậy lấy một cái gối đầu để ở giữa nàng và Lục Tễ, nàng nghĩ như vậy khẳng định không có vấn đề, cuối cùng mới yên tâm ngủ.

Tô Đào lần nữa nằm lên giường.

Tô Đào tưởng lần đầu tiên cùng nam nhân ngủ chung giường, nàng nhất định sẽ ngủ không ngon.

Không nghĩ đến, vừa dính đầu lên gối không lâu, nàng liền nặng nề ngủ thiếp đi.

Trong chớp mắt đã đến sáng ngày thứ hai.

Mặt trời vừa mọc, sắc trời mờ mờ sáng, trong phòng hết thảy còn mơ hồ.

Nhưng vào lúc này, ngọc bội bên cạnh Lục Tễ bỗng nhiên sáng lên một cái.

Tô Đào đang ngủ say, nàng bị ánh sáng này chiếu vào đến nhíu mày.

Nàng mơ mơ màng màng cho rằng trời sắp sáng, cũng không tỉnh dậy, kéo chăn qua tiếp tục ngủ, rất nhanh lại ngủ thiếp đi.

Một bên, mi mắt Lục Tễ khẽ run, chậm rãi mở mắt ra.

Lọt vào trong tầm mắt hắn là khung giường với màn che tối tăm, hiển nhiên là đang ở trên giường.

Hắn sao lại nằm trên giường?

Lục Tễ nhớ mang máng, một khắc cuối cùng trước khi hắn hôn mê là đang ở trong lều trại.

Mấy tháng trước Ngoã Lạt xâm phạm, hắn mang binh xuất chinh, một đường dẫn binh tướng Ngoã Lạt đánh đuổi về Bắc Cảnh, đạt được toàn thắng.

Chiến trận thắng lợi, trước khi khải hoàn trở về, ở trong lều trại nghị sự một khắc kia, hắn đột nhiên cảm giác được thân thể khó chịu, sau đó liền hôn mê bất tỉnh, mất đi ý thức.

Chẳng lẽ là hắn hôn mê nên thuộc hạ đem hắn về kinh thành?

Lục Tễ khẽ cau mày.

Nhưng vào lúc này, hắn chợt nghe được tiếng hít thở đều đều.

Lục Tễ nghiêng mặt, hắn lúc này mới phát hiện bên người hắn có thêm một người.

Bên trong màn tối tăm, mơ hồ có thể nhìn một chút, hướng lên trên, chỉ lộ ra một nửa mặt.

Mặc dù như thế, cũng có thể nhìn ra là nửa khuôn mặt trắng nõn cùng chiếc cằm nhọn nhọn.

Không cần nghi ngờ, đây là một nữ nhân.

Bên người hắn sao lại có nữ nhân đang nằm?

Đây là chuyện không có khả năng.

Phản ứng đầu tiên của Lục Tễ là, nữ nhân bên cạnh kia là mật thám.

Thói quen nhiều năm qua, làm Lục Tễ theo bản năng vươn tay muốn bóp chặt cổ nữ nhân kia.

Chỉ là muốn nâng tay trong nháy mắt, Lục Tễ liền phát hiện không đúng.

Hắn giống như... Sống ở bên trong một khối ngọc bội.

Không đúng, nói như vậy cũng không chuẩn xác, hắn nghĩ tới truyện xuất linh hồn trong truyền thuyết.

Là linh hồn của hắn xuất ra, sau đó nhập vào khối ngọc bội này.

Lục Tễ là lớn lên trong biển thây chém giết, hắn chưa từng tin vào quỷ thần.

Nhưng hết thảy trước mắt, lại làm cho hắn nhất thời không thể không suy nghĩ.

Bất quá Lục Tễ rất nhanh liền bình tĩnh lại, hắn vừa muốn nhìn tình hình bốn phía một chút, bỗng nhiên cảm thấy trong đầu một trận đau đớn, sau đó lại hôn mê bất tỉnh.

 

  

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play