Hoàn tất tiết mục, Kiều Hội muốn trở về phòng thay đồ để tẩy trang. Để thực hiện tốt bài múa cổ điển, cô đã trang điểm khá đậm, lớp phấn dày khiến mặt cô không thoải mái lắm.
Thật ra, việc dùng vải lụa che mặt là dụng ý nho nhỏ của cô. Tấm lụa che mờ ảo sẽ khiến người ta không thể nhìn thấy gương mặt thật, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt linh động lộ ra ngoài, điều này sẽ cộng thêm không ít điểm cho màn biểu diễn vừa rồi.
Cô vừa rời khỏi hội trường được vài bước đã nhìn thấy Từ Diệc Dương cách đó không xa, hai tay đút túi quần, đứng dựa góc tường, thân hình thon dài, trên mặt nở nụ cười dịu dàng.
Kiều Hội vội vàng chạy về phía anh, “Sao anh lại ở đây?” Gió thổi qua cuốn một góc lụa che mặt lên, để lộ nụ cười rạng rỡ của cô.
Ý cười trong mắt Từ Diệc Dương càng sâu, giọng nói lướt qua trong gió truyền đến tai Kiều Hội, “Anh đợi em.”
Kiều Hội mở to hai mắt, “Đợi em?”
Ngay khi Kiều Hội chạy đến bên mình, Từ Diệc Dương đã cúi người cách tấm lụa mỏng, đặt lên môi cô một nụ hôn bất ngờ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT