Tổng giám đốc Kim giật giật khóe miệng, miễn cưỡng cười nói: “Cậu Sở, tôi cũng đã sắp năm mươi tuổi rồi, uống vậy sợ là ăn không tiêu!”

“Không nể mặt à?” Sở Vũ Hiên cười lưu manh: “Hay là nói muốn tôi tự phạt ba ly trước? Hả?”

“Cái gì mà tự phạt chứ? Đó đều là thói xấu trong quán rượu! Hai anh em ta là bạn bè quân tử, không đáng, thật sự không đáng!" Con người tổng giám đốc Kim rất tao nhã, vừa nói vừa giải quyết xấu hổ, tiện tay đổi cốc chân dài, rót đây rượu.

Cao Ninh học theo, cũng rót cho mình một ly lớn, cười nói: sếp Sở, nào, tôi cũng kính anh.”

Nhưng mà cậu ấm này vẫn không để ý đến anh ta, vẫn còn đang cụng ly với tổng giám đốc Kim, sau đó uosng một hơi cạn sạch rượu trong ly.

Tổng giám đốc Kim uống được hai ngụm, vội vàng bê chén trà lên để ép rượu xuống.

Cao Ninh hơi xấu hổ, đặt chén rượu lên bàn nhưng vẫn không ngồi xuống.

Hạ Trúc cảm thấy đau lòng cho anh Ninh của mình, kéo. ống tay áo của anh ta, lắc đầu với anh ta.

Cao Ninh cười lại, không nói gì.

“Tổng giám đốc Kim, tiếp tục nào.” Sở Vũ Hiên mặt không đỏ, tim không đập, rót thêm một ly: “Ông kính vợ của tôi ba ly, thể nào thì tôi cũng phải đáp lại ông ba ly, ông nói có đúng không? Nếu không thì trông tôi bất lịch sự lắm đấy.”

Tổng giám đốc Kim ra vẻ người hiền lành, cười khổ nói: “Sếp Triệu này, cô nhìn xem đi, cậu Sở đang trách tội tôi rồi! Cô cũng không giúp tôi nói mấy lời à?”

Triệu Nhã Nam đưa một chén trà cho Sở Vũ Hiên: “Uống ít thôi”

Sở Vũ Hiên vừa gật đầu, ngay sau đó đã cụng ly với tổng giám đốc Kim: “Nào!”

Tổng giám đốc Kim bất đắc dĩ, chỉ đành phải uống thêm một ly.

Cao Ninh: “Sếp Sở, anh làm vậy hình như không ổn lắm.”

Sở Vũ Hiên mở bình rượu trằng mới, chậm rãi rót vào ly, tiếp tục làm lơ.

Triệu Nhã Nam nhìn thoáng qua bàn tay đang siết chặt của Cao Ninh, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ quái, thầm nghĩ: “Cái tên ngốc não thiếu chất xám này muốn giở trò gì? Chẳng lế cảm thấy bọn họ kéo tổng giám đốc Kim ra là có thể đè bẹp được Sở Vũ Hiên? Mặc dù tổng giám đốc Kim cũng được xem như một nhân vật, nhưng từ thực lực, bối cảnh lẫn địa vị của ông ta còn không bằng được Cao Chấn Thanh nữa là, chẳng qua chỉ có cái là quan hệ rộng, quen biết khá nhĩ người linh tinh mà thôi, thật sự có gan đối đầu với Sở Vũ Hiên ư?

Hai người xưng anh gọi em uống xong ly thứ ba, lúc này Sở Vũ Hiên mới có chút phản ứng sau khi uống rượu, gương mặt đỏ ửng.

Trái lại, tổng giám đốc Kim vì uống quá nhanh và nhiều nên giờ phút này đang thở hổn hển, trông như sống không bằng chết.

Triệu Nhã Nam nhẹ nhàng chọc Sở Vũ Hiên, nhỏ giọng nói: “Được rồi...”

Sở Vũ Hiên: “Được, nghe lời em”

Vừa định ngồi xuống, Cao Ninh lại bắt đầu không biết sống chết: “Sếp Sở, xem ra tửu lượng của anh rất tốt. Nào, tôi cũng...”

“Tôi nói chuyện với anh chưa?” Sở Vũ Hiên đột nhiên hét lên một tiếng. Triệu Nhã Nam bất ngờ, thân mình đột nhiên run lên.

Còn nhớ, lần trước khi Sở Vũ Hiên nói những lời này với Cao Ninh là ở ngầm gara nhà Hạ Trúc.

Lúc đó, dáng vẻ của Sở Vũ Hiên quê mùa, không nổi bật, mà Cao Ninh thì không ai bì nổi, còn cuồng vọng bảo Sở Vũ Hiên tùy tiện ghi một con số vào tờ chỉ phiếu...

Hiện giờ... Cao Ninh nghĩ lại cũng thấy bản thân nực cười.

Sau khi bị quát một tiếng, đầu óc của tên này dường như trống rỗng một lúc, đứng tại chỗ không có phản ứng.

Sở Vũ Hiên cầm chén trà trước mặt lên, tiện tay hät qua, nhìn Cao Ninh chằm chằm, lạnh lùng nói: “Cho anh thời gian hai ngày, ba mươi triệu, một xu cũng không được thiếu! Nếu không, cả đời này Hạ Trúc đừng hòng chấm dứt hợp đồng, tôi nói rồi đấy!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play