Sở Vũ Hiên nói: “Đêm đó, tôi đã mang thi thể của Lưu Quân đi, còn xử lý vết máu, cho nên, kết quả điều tra mà cảnh sát công bố trước mắt chỉ cho thấy Lưu Quân đang mất tích, chứ không phải đã chết. Nói cách khác, ngoại trừ chúng ta ra, không có ai khác biết chuyện này, kể cả người đã xúi giục anh ta năm đó.... Tôi vốn cho rằng, chờ điều tra ra người đứng sau lưng Hồng Mai, sẽ tung ra tin tức Lưu Quân đang ở trong tay tôi, đến lúc đó, người sai khiến năm đó nhất định sẽ nghĩ cách để diệt khẩu, ngay cả tôi cũng sẽ nằm trong danh sách ám sát của bọn họ, cho nên muốn tra ra bọn họ cũng không khó.”

Sở Trì Khanh cân nhắc những lời này, một lúc sau liền hiểu ra: “Cái thằng súc. sinh nhỏ này, con sợ liên lụy đến Nam Nam, không muốn con bé gặp nguy hiểm, cho nên đổ hết mọi chuyện lên đầu cha, nói Lưu Quân ở trong tay cha, để đám hung thủ thật sự đứng sau ra tay với cha?”

Người xưa có câu: Không ai hiểu con bằng cha.

Thật ra ban đầu Sở Vũ Hiên đã có ý định sẽ một mình đối mặt với loại nguy. hiểm khó lường này, cho nên ngày đó anh đi tìm Triệu Nhã Nam ăn cơm vốn là muốn vạch rõ ranh giới với Triệu Nhã Nam, dù sao anh cũng không muốn người đẹp lạnh lùng kia bị kéo vào trong nguy hiểm vì mình.

Nhưng mỗi lần lời nói đến bên miệng, anh đều không thể nói ra, nhất là khi Triệu Nhã Nam xin lỗi anh vì trước đây đã trách lầm anh...

Sau đó, cứ coi như không còn cách nào khác, anh đành nghĩ đến việc để cha già của mình chắn phía trước.

Trước hết thì ở trong mắt người ngoài, hiện tại anh vẫn là một tên công tử ăn chơi trác táng, làm như vậy sẽ không để lộ bản tính thật của anh.

Thứ hai, nếu nói Lưu Quân đang ở trong tay Sở Trì Khanh sẽ khiến hung thủ đứng phía sau càng sốt ruột hơn. Chưa kể vệ sĩ xung quanh Sở Trì Khanh tuyệt đối không phải loại ngồi không, sẽ không gặp nguy hiểm gì.

Thấy con trai của mình đã ngầm thỏa thuận, Sở Trì Khanh bĩu môi: “Cũng được, cứ quyết định như vậy đi.... nhưng mà cho cha chút thời gian, đợi cha xử lý Diệp Vĩnh Thắng trước, sau đó sẽ thực hiện kế hoạch này.”

Sở Vũ Hiên: “Tranh thủ thời gian.”

Sở Trì Khanh: “Nhiều nhất là ba ngày.”

Hai người lại trò chuyện một lúc, sau vài câu, Sở Trì Khanh vừa vô tình vừa cố ý hỏi Sở Vũ Hiên: “Kỹ thuật bắn súng của con rất tốt, luyện từ khi nào thế?”

Sở Vũ Hiên có chút bất đắc dĩ, nếu như lần này không phải tình thế ép buộc, anh sẽ không để Sở Trì Khanh nhìn thấy anh cầm súng, tránh kích thích tính tò mò.

của ông già này, lại bắt đầu không ngừng kiểm tra anh.

Nhưng cuối cùng vẫn để ông ta nhìn thấy.

Anh thuận miệng đối phó: “Là về vấn đề xã hội...

Sở Trì Khanh cười nói tiếp: “Không hóng hớt, không hóng hớt, ha ha...”

Một lúc sau, chiếc Maybach của Sở Trì Khanh lái vào xưởng rượu.

Lúc chuẩn bị xuống xe, Sở Vũ Hiên chợt nhớ tới điều gì đó: “Trở về ông đến nhà tù một chuyến, ngày đó tôi đi gặp cha vợ, vốn dĩ muốn hỏi ông ấy về chuyện đoạn ghi âm, nhưng tôi phát hiện ánh mắt của tên cai ngục bên cạnh ông ấy có gì đó không đúng, cẩn thận một chút, tôi cũng không chắc.... đoán chừng mấy ngày nay cha vợ tôi cũng không ngủ ngon giấc, ông đi khuyên bảo đi, giải thích với ông ấy một chút, nhân tiện điều tra tên cai ngục kia, nhưng mà tôi đoán rất có thể là người của Liễu Tư Tư.”

“Được Sở Trì Khanh gật đầu: “Ngày mai cha sẽ đến nhà tù một chuyến.”

Cùng lúc đó, gara ngầm ở nhà Triệu Nhã Nam.

Chiếc Maserati màu trắng cẩn thận đậu vào vị trí đỗ xe, Triệu Nhã Nam từ hàng ghế sau bước xuống, hai má đỏ bừng, nhìn có chút mơ màng, trả tiền cho tài xế lái thuê xong, cô cúi xuống gọi Chu Tiểu Nhược đã say bảy phần, đang ngủ như con lợn chết trước mặt.

“Hả? Về đến nhà nhanh vậy sao?” Vẻ mặt Chu Tiểu Nhược ngốc nghếch đáng yêu, xuống xe xong thì chớp mắt nhìn Triệu Nhã Nam, đầu óc choáng váng một hồi rồi nấc lên: “Tên Lưu Khải ngu ngốc kia đâu? Nấc....”

Triệu Nhã Nam: “Đi được nửa đường thì bị người nhà gọi đi rồi, nói có việc gấp.”

Chu Tiểu Nhược ồ lên một tiếng, cố ý nghẹn ngào đùa giỡn: “Nam Nam, cảm ơn cậu, mỗi lần tâm trạng tớ không tốt cậu đều ở bên tớ, tớ không có cách nào. báo đáp ân tình này, đêm nay tớ sẽ ngủ với cậu vậy! Để tớ dùng sắc đẹp của mình báo đáp ân tình của cậu, nào đến đây, mặc sức chà đạp tớ đi! Ha ha...”

Triệu Nhã Nam trợn mắt khinh thường: “Bác sĩ Chu, sau khi cậu uống say trở nên rất biến thái đó.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play