Hồng Mai lại lộ vẻ xúc động, không kìm được cảm xúc gọi xưng hô nhiều năm qua chưa từng gọi: 'Cô chủ, tôi vốn coi cái chết như không, không ngờ rằng cuối cùng Sở Vũ Hiên lại mềm lòng thả tôi đi... Nói ra cũng trùng hợp, thật ra cậu ta đã nổ súng bắn tôi nhưng viên đạn lại bị mắc kẹt, tôi lại thử cầu xin cậu ta tha cho tôi, nói trong nhà còn có người già cần phụng dưỡng, cậu ta do dự một lát, nói rằng đây là “ý trời”, rồi thả tôi ra...”
Liễu Tư Tư thở phào, nhìn Hồng Mai với ánh mắt vừa ân cần vừa đau lòng: “Đúng là ý trời. Tiểu Mai, là cha và anh trai của tôi ở trên trời có linh thiêng bảo vệ côi”
Hồng Mai khẽ gật đầu, nhớ lại chuyện cũ, ánh mắt không khỏi lộ vẻ oán hận: “Chỉ hời cho Sở Vũ Hiên và cả Triệu Nhã Nam! Với tội ác mà hai tên khốn kiếp Sở Trì Khanh và Triệu Vân Bác đã làm năm đó, con cái của họ cũng không xứng sống!”
Liễu Tư Tư khẽ nói: “Triệu Nhã Nam chỉ là một cái bình hoa, muốn khiến cô ta biến mất là chuyện dễ như trở bàn tay. Còn Sở Vũ Hiên, cũng có chút bản lĩnh. Có điều anh ta đã đánh Diệp Thiên Nhất, sao Diệp Vĩnh Thắng có thể buông tha cho anh ta chứ?
Ha ha ha... Đấu đi, đấu đá càng dữ dội càng tốt! Thật ra tôi mong rằng Sở Vũ Hiên có thể giết chết tên chó Diệp Vĩnh Thắng!”
Cô ta vừa dứt lời, toàn bộ rèm cửa thông minh trong phòng đột nhiên tự chuyển động rồi từ từ đóng lại, loa thông minh trên bàn cũng tự động phát nhạc một cách kỳ dị, đồng thời con robot quét dọn đặt trong góc cũng tự động bật lên, đi lộn xộn như con ruồi không đầu.
Sống lưng của Hồng Mai hơi lạnh, thầm nghĩ có phải gặp ma không?
Liễu Tư Tư cau mày, cho rằng hệ thống quản gia thông minh bị lỗi. Cô ta cầm điện thoại trên bàn lên, đang định gọi nhân viên đến xem, nhưng trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Sự yên tĩnh kỳ lạ, khiến người ta cảm thấy quỷ dị hơn sự náo nhiệt vừa nãy.
Liễu Tư Tư liếc nhìn xung quanh, cảm giác lo lắng chợt dâng lên trong lòng. Lúc cô ta cúi đầu đang định gọi điện thoại, nhưng lại đột nhiên nhận ra điện thoại không có tín hiệu.
Trong sân, một bảo vệ đang hút thuốc một cách nhàm chán, đột nhiên nghe thấy tiếng “vù vù” trên đầu, anh ta ngẩng đầu lên nhìn, chợt mơ hồ nhìn thấy một chấm đỏ giữa bầu trời đêm. Sau khi nhìn rõ, anh ta mới nhận ra đó là gì, khế lẩm bẩm: “Máy bay không người lái từ đâu ra thế?”
Anh ta đang nghỉ hoặc, một giây sau, một khẩu súng đột nhiên chĩa vào cổ của anh tai
Thời gian quay lại một tiếng đồng hồ trước, ven hồ Phỉ Thúy.
Hồng Mai lảo đảo chạy ra khỏi biệt thự, Sở Vũ Hiên đừng bên cửa sổ nhìn chằm chằm vào cô ta. Đưa mắt nhìn cô ta chạy ra khỏi khu biệt thự, đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của cô ta nữa, Sở Vũ Hiên mới đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu khế mỉm cười.
Trong không gian này, lão Tam đứng tại chỗ, sau khi nhìn Sở Vũ Hiên đứng bên cửa sổ, anh ta sải bước đi đến trước mặt Sở Trì Khanh, có vẻ như đang định giải quyết thi thể. Anh ta ngồi xổm xuống, hai tay đặt trên bả vai của Sở Trì Khanh nhưng không vội kéo ông ta dậy mà nhỏ giọng nói: “Chủ tịch, trước đây ông đối xử với tôi rất tốt, ngoại trừ một tháng tiền lương và tiền thưởng cuối năm của tôi... Nhưng tại sao ông lại có thể làm chuyện đáng chết đó chứ? Ông nói xem ông có đáng chết không? Hầy, không thể trách đại ca của tôi được, sau này tôi sẽ đốt hai cô gái giấy cho ông, không, tôi sẽ đốt cho ông một đống, ông nhắm mắt đi, tôi...”
Anh ta nói đến đây, Sở Trì Khanh thật sự không nhịn được cười, mở mắt nhìn tên ngu ngốc đó, chợt bật cười thành tiếng.
Lão Tam thuận miệng chửi thề, gào lên: “Xác chết vùng dậy”, đồng thời giơ nắm đấm to như cái nồi lên, hung dữ đấm về phía mặt của Sở Trì Khanh!
Sở Trì Khanh hít sâu một hơi, may mà phản ứng kịp, nghiêng đầu hét lên: “Đừng đừng đừng! Tôi còn chưa chết đâu! Đồ ngu ngốc nhà cậu!”
“Lão Tam!” Sở Vũ Hiên nhìn thấy tên ngốc đó đập nát gạch lát sàn, đột nhiên giật mình đổ mồ hôi lạnh, vội vàng nói: “Giả đấy, vừa nấy đều là làm cho Hồng Mai xem”
Lão Tam không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Anh cảm thấy CPU của tôi có khả năng chống cháy rất tốt phải không?
Còn Tiểu Thanh thì bình tĩnh hơn nhiều, vừa nãy Sở Vũ Hiên nổ súng thật sự khiến cô ấy hơi ngạc nhiên, nhưng dù sao thì cô ấy cũng là người giỏi dùng súng, sau khi nhìn chằm chằm vào người Sở Trì Khanh một lúc, bèn nhận ra manh mối...
Đạn giấy.
Huống hồ tuy máu chảy ra giống thật nhưng lại không có mùi máu tanh, vì vậy, cô ấy liền chắc chắn rằng cậu chủ nhà mình đang diễn kịch.
Sở Trì Khanh ngồi dậy, trừng mắt nhìn lão Tam, vươn tay hỏi: “Còn ngây ra đó làm gì? Đố tôi đứng lên”
“À..” Lão Tam vội vã đỡ ông ta đứng dậy, ánh mắt lộ vẻ “mười vạn câu hỏi vì sao”, muốn hỏi nhưng lại không dám lên tiếng.