Chẳng phải là kết hôn giả à? Chẳng phải là quỷ phong lưu trêu hoa ghẹo nguyệt à? Chẳng phải là vật cách điện vừa chạm vào đàn ông đã khó thở buồn nôn sống không bằng chết à? Tại sao còn quan tâm lẫn nhau thế?

Đúng thật là!

Chu Tiểu Nhược vừa ngạc nhiên vừa ngẫm nghĩ, rất nhanh trong lòng đã có kết luận: Chắc chắn bệnh tình của Triệu Nhã Nam không thể để tâm đến một người đàn ông, do đó đại khái là tận mắt nhìn thấy Sở Vũ Hiên phát bệnh đã bị dọa sợ, xuất phát từ tò mò nên mới dò hỏi cô ấy. Còn tên háo sắc này, có lẽ anh cũng cảm thấy hứng thú với gái đẹp, huống hồ Triệu Nhã Nam còn là người đẹp tuyệt trần thế kia. Tục ngữ có câu “Thứ gì không có được luôn là thứ mong muốn nhất”, dùng trăm phương ngàn kế để chạm đến đáy lòng của Triệu Nhã Nam. E rằng một khi có được rồi, thỏa mãn dục vọng chỉnh phục trong lòng rồi thì sau này sẽ không thèm đoái hoài đến cô nữa.

Chưa nói đến việc anh không cần Triệu Nhã Nam, mà chỉ riêng suy nghĩ lăng nhăng này đã khiến Chu Tiểu Nhược tức giận không có chỗ phát tiết, thầm mắng một câu “tên cặn bã chết tiệt” rồi giả vờ bình tĩnh nói: “Tình trạng mà anh nói rất hiếm gặp, nên tôi cũng khó mà đưa ra kết luận. Nhưng dựa vào ghi chép ca bệnh hồi trước, hầu hết tình trạng này thuộc bệnh tinh thần. Nếu là người bên cạnh anh, nhất định phải duy trì khoảng cách, tuyệt đối không được đến gần cô ấy, bằng không sẽ khiến cảm xúc của cô ấy trở nên mất khống chế, hậu quả khôn lường.”

Dứt lời, cô ấy ngừng lại rồi bổ sung thêm một câu: “Tệ hơn là còn nguy hiểm đến tính mạng, nên anh phải thật cẩn trọng.”

Bạn thân với nhau sẽ không giấu giếm nhau chuyện gì cả, huống chỉ cô ấy còn là bác sĩ tâm lý của Triệu Nhã Nam. Đương nhiên cô ấy biết chuyện cô cầm dao rạch Sở Vũ Hiên bị thương ngày trước, vì thế cô ấy định dùng sự thật không thể chối cãi này để khuyên nhủ tên háo sắc này.

Có điều làm sao Sở Vũ Hiên lại không nhìn ra chút ý đồ này của cô ấy cơ chứ? Nhưng anh chẳng muốn vạch trần mà bình tĩnh nói: “Vậy dựa vào ca bệnh ngày trước mà cô nói kia, liệu căn bệnh này có thể chữa khỏi không?”

Chu Tiểu Nhược sững sờ: “TỈ lệ rất thấp.” “Tức là có thể chữa khỏi đúng không?”

Chu Tiểu Nhược không nói đúng sai. Cô ấy không biết rốt cuộc tên chó chết này định làm gì? Anh muốn chữa khỏi cho Nam Nam thật ư?

Nghĩ ngợi một hồi, cô ấy lên tiếng: “Tình hình cụ thể thì tôi phải gặp được người mới có thể kết luận... Bây giờ nói về anh đi.”

Sở Vũ Hiên lấy bao thuốc ra, rồi bỏ một điếu vào khóe miệng.

Chu Tiểu Nhược cau mày: “Đừng hút thuốc.”

Sở Vũ Hiên phớt lờ lời khuyên can của cô ấy, mà tự ý châm thuốc, rít sâu một hơi, sau đó từ tốn nhả ra một làn khói. Trong làn khói mờ ảo, đôi mắt của anh bỗng trở nên hung ác nham hiểm, nhìn chằm chằm vào mắt Chu Tiểu Nhược, khóe miệng nở nụ cười tà mị, lạnh lùng nói: “Cô đã từng chơi chữ “vương” phép cộng trừ chưa?”

Làn khói lượn lờ, ánh mắt sắc bén. Hình ảnh này khiến Chu Tiểu Nhược không khỏi rùng mình, nhất thời không kịp phản ứng.

“Chữ vương giảm một nét là gì?” Sở Vũ Hiên cười tà ác, trong mắt tỏa ra luồng sát khí không thể diễn tả bằng lời.

Chu Tiểu Nhược nuốt nước bọt, nhớ lại những chữ đã viết trên giấy hồi trước kia, vô thức nói ra một chữ “thổ”*.

*Chữ vương trong tiếng Trung giảm đi một nét là chữ thổ.

“Giảm thêm một nét nữa thì sao?”

“Nhị...”

“Thêm một nét nữa?”

“Tam...”

“Giảm một nét.”

“Nhị...”

“Lặp lại. Ha ha... Cô đã chuẩn bị sẵn sàng để tiếp nhận sự trừng phạt chưa? Hả?”

Chu Tiểu Nhược lại rùng mình, càng sợ sệt hơn, dường như đã hiểu đại khái về bóng ma tâm lý của Sở Vũ Hiên rồi.

Thấy bác sĩ tâm lý này bị mình hù dọa đến nỗi mặt mày trắng bệch, Sở Vũ Hiên bỗng cười phá lên, vẻ mặt u ám bỗng biến mất, mà thay vào đó là vẻ mặt giễu cọt: “Tôi nói đùa với cô thôi. Đây chỉ là một trò chơi mà học sinh tiểu học chơi. Ha ha... Nào, hãy thử phương pháp thôi miên chữa bệnh của cô để tôi ngủ một giấc xem nào.”

Gần mười một giờ, Chu Tiểu Nhược mới đến gặp hai người Triệu Nhã Nam ở quán bar Liệt Hỏa.

Triệu Nhã Nam cầm một ly nước trái cây, ngồi cạnh cô là một “mỹ nam” cực kỳ nữ tính. Đeo khuyên tai màu đỏ, mặc áo choàng màu đỏ, dưới chân đi đôi boot ngắn thời thượng màu đỏ, để mái tóc dài phóng khoáng, thật ra gương mặt khá đẹp trai, nhưng cách ăn mặc này... suy cho cùng một lời khó mà nói hết.

Đây là Lưu Khải = một nửa đàn ông trong miệng Chu Tiểu Nhược, cũng là bạn thân của Triệu Nhã Nam.

“Đồ chó này, sao giờ mới đến?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play