Luồng hơi thở nóng bỏng của anh lập tức phả ra, cảm giác tê dại dần dần lan rộng và dâng cao.

An Đào Đào giật mình, lập tức rũ mi mắt xuống, lỗ tai lặng lẽ đỏ lên, cô nhìn bóng mình phản chiếu trên mặt đất, khẽ nói: “Nếu như Cửu Gia nhất quyết muốn tôi đàn, tôi cũng chỉ có thể cố nhịn chân đau, tay đau mà đàn thôi."

Cô cắn môi, bờ vai khẽ run rẩy, tựa như một con thỏ trắng nhỏ bị bắt nạt thảm hại, khiến người ta xót xa.

Bàn tay Lục Sóc chậm rãi ải chuyển lên, rất nhanh đã đặt ở trên bờ vai của cô, giọng nói khàn khàn êm tai, xen lẫn chút gợi cảm khó tả cùng với đó là chút bá đạo: "Nếu đau, vậy hôm nay không, cần đàn nữa."

Nghe vậy, An Đào Đào cong môi, trong lòng nở hoa.

Hai mắt Lục Sóc tối sầm lại, đột nhiên cúi người ngậm lấy đôi môi hồng nhuận của cô, dùng sức m*t lấy.

An Đào Đào mới vừa rồi còn rất vui vẻ, nhưng, hiện tại đã bị biến thành một con thỏ nhỏ vừa sợ hãi vừa đáng thương, thân thể nhỏ bé khẽ run, tuy sợ nhưng lại không đám đẩy Lục Sóc ra.

Nụ hôn của Lục Sóc giống như một cơn lốc, quét qua mọi nơi trong miệng cô không sót một chỗ nào khiến toàn thân An Đào Đào trở nên tê dại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lập tức đỏ bừng như trái táo.

Không biết qua bao lâu, Lục Sóc mới buông cô ra, nếu không phải có cây đàn sau lưng, chắc chắn cô sẽ đứng không vững rồi té ngã.

Cô vươn bàn tay nhỏ bé nắm thật chặt lớp vải trước ngực anh, khẽ th ở dốc

Lục Sóc rũ mắt xuống, ánh mắt rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn diễm lệ của cô, hồng hào trắng khiến nốt ruồi lệ đưới mắt cô càng thêm quyến rũ. Anh cúi xuống lần nữa, hôn lên nốt ruồi lệ của cô rồi lại li3m.

An Đào Đào bổng run lên, ngay cả thở cũng, không đám, sợ Lục Sóc nắng mưa thất thường lại có ý nghĩ xấu về nốt ruồi lệ của mình.

Lục Sóc đột nhiên mở miệng, phả hơi thở nóng rực vào mặt cô: “Hôm nay người nhà họ An tới đây à?”

Nghe thấy tiếng, An Đào Đào đột nhiên tỉnh táo lại, thế mà anh lại biết người nhà họ An đã từng tới đây, chẳng lẽ là Hoàng Sâm nói cho anh. biết?

"Ừ, tới lúc đang ăn cơm trưa." An Đào Đào. bẩm báo đúng sự thật, đáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn: "Bọn họ tới đây đòi tiền, nói gì mà công ty lại gặp khó khăn, còn muốn năm triệu. Mở công ty không phải kiếm được rất nhiều tiền ư? Nếu ông ta thua lỗ nhiều như vậy thì thà đừng mở nữa còn hơn.”

Lục Sóc nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt thâm thúy: "Gần đây ông ta nghiện cờ bạc, lại còn thua năm triệu."

An Đào Đào kinh ngạc, ý thức được mình đoán không sai, bố An thật sự đi đánh bạc, có thể thua nhiều như vậy hẳn phải là một canh bạc khổng lồ, ật đáng sợ.

“Không đưa tiền cho ông ta hả?” Lộ Sóc dựa vào vai cô, hơi thở nóng bỏng phả ra làm lỗ tai nhỏ của cô đỏ bừng.

An Đào Đào có chút không thoải mái nghiêng cái đầu nhỏ: "Không có, tôi cũng không phải mở ngân hàng, sao có thể có tận năm triệu nhiều như vậy được!"

Cho đù mở ngân hàng thật, cô cũng sẽ không. cho bọn họ một xu.

Lục Sóc khẽ mỉm cười, nhất thời giống như có âm thanh kỳ diệu rót vào tai, trong lời nói mang theo hương vị gợi cảm: "Tôi đối xử khắt khe với em à? Vợ của Cửu Gia mà chỉ có tiếng chứ không có miếng hử? Ngay cả tiền tiêu vặt mua quần áo. cũng không có hả? Giống như đi trên lớp băng. mỏng, khó khăn gian khổ đủ đường? Hửm?”

Nghe thấy mấy lời quen thuộc này, An Đào Đào lập tức trợn to hai mắt, không thể tin nổi nhìn về phía Lục Sóc, những lời này là cô dùng để tổng, cổ đôi vợ chồng nhà kia, sao Lục Sóc lại biết?

Lúc ấy Hoàng Sâm và má Trần đều ở bên ngoài, trong biệt thự chỉ có ba người, những lời này không thể truyền ra ngoài được chứ nhỉ

Vấn đề là sao Lục Sóc có thể biết, lại còn nắm được chỗ quan trọng nhất?

"Cửu Gia, tôi.." An Đào Đào sợ tới mức đầu lưỡi run rẩy, mãi cũng nói không ra được một câu trọn vẹn.

Lục Sóc vuốt v e khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cười giều: "Em cảm thấy tôi đối xử với em rất khắt khe ư?"

An Đào Đào sợ tới mức lỗ chân lông khắp người đều dựng đứng lên: "Đương nhiên Cửu Gia không có đối xử hà khắc với tôi.."

Trong ngăn kéo của cô có nhiều đồ vật quý giá như vậy, nếu muốn nói Lục Sóc đối xử hà khắc với cô thì nhất định sẽ bị đánh chết.

An Đào Đào dùng mũi chân di di trên mặt đất, trong lòng càng thêm hoảng loạn. Chẳng lẽ trong, biệt thự có chỗ nào đó lắp đặt camera giám sát?

Thế chẳng phải tất cả lời nói và hành động của cô đều được ghỉ lại trong đó sao?

An Đào Đào cần môi, trong nháy mắt khuôn mặt lại trắng bệch, may mắn cô không nói lung tung, nếu thật sự nói ra những lời mà không phải cô chủ của nhà họ An nên nói, vậy hôm nay cô thật sự xong đời.

Ngoài sợ hãi, An Đào Đào còn cảm thấy có chút may mắn.

“Vậy em nói như thế nào?” Lục Sóc nhếch môi mỏng, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm An Đào Đào.

An Đào Đào bắt gặp ánh mắt của anh, một lúc sau mới đời đi, nhỏ giọng nói: “Tôi chỉ là không. muốn cho bọn họ tiền, bọn họ có tiền lại đánh bạc, nếu như tôi cho tiền, chính là cổ vũ cho bọn họ đánh bạc. Bọn họ sẽ càng trở nên quá đáng, đánh bạc ngày càng nhiều hơn, bởi vì đã có máy ATM. rồi."

Không có máy ATM mà vẫn coi tiền như rác. Cho dù cô không quá thích Lục Sóc, cô cũng không thể lãng phí tiền của anh được.

Lục Sóc khẽ ừ một tiếng, không nói nữa.

Thấy Lục Sóc không hề so đo nữa, ở một nơi anh không thể nhìn thấy An Đào Đào thở phào. nhẹ nhõm, bàn tay nhỏ bé vỗ vào ngực mấy cái, quả thực khiến cô sợ chết khiếp.

Lúc này Lục Sóc vẫn còn đè lên người cô, hơi thở nóng rực không ngừng phả ra, bầu không khí càng lúc càng mờ ám, càng lúc càng loãng, An Đào Đào không thể không duỗi bàn tay nhỏ bé của mình ra, đấm vào ngực anh vài cái.

"Cửu Gia, chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện được không? Chân tôi đau..."

An Đào Đào chép cái miệng nhỏ, giống như mèo con khóc thút thít, chân thật sự mềm nhũn tồi.

Hương thơm từ cơ thể cô gái không ngừng bay vào chóp mũi, thân thể cô gái mềm mại vô cùng, đường như chỉ cần chạm nhẹ một cái là có thể khiến người ta tâm viên ý mã, ánh mắt Lục Sóc vẫn thâm thúy, ôm eo An Đào Đào, để cô ngồi trên những phím đàn piano.

Trong phút chốc, tiếng đàn piano chói tai vang lên, An Đào Đào hoảng sợ, ngồi trên phím đàn không biết phải làm sao.

Mông cũng hốt hoảng.

“Cửu Gia, anh làm gì vậy?”

An Đào Đào kéo vạt áo xuống, đỏ mặt che đi cặp đùi trắng nõn lộ ra ngoài.

“Chân đau vậy ngồi đi.” Lục Sóc mở miệng, cả người đặt ở giữa hai ch ân cô. An Đào Đào bị đọa sợ, tư thế này hết sức mờ ám, hơn nữa còn để cô nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt của Lục Sóc, tối tăm nguy hiểm, nóng đến phát sợ, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống người.

“Nhưng đây là phím piano, lỡ ngồi hỏng thì sao?” An Đào Đào đỏ mặt, hoảng loạn nhìn đi chỗ khác.

Lục Sóc vuốt v e bờ môi hồng nhạt của cô: "Mua cái nữa."

An Đào Đào khiếp sợ, khóe miệng giật giật, quả nhiên là kẻ có tiền độc á:

Hai người đều không nói tiếng nào, trong. phòng pinao yên tĩnh thật lâu, An Đào Đào vẫn ngồi trên phím đàn, Lục Sóc vẫn kẹp ở giữa hai ch ân cô, ánh mắt thâm thúy nhìn cô.

An Đào Đào bị nhìn đến hoảng hốt, bỗng lấy tay che miệng, ngáp một cái thật dài nói: "Cửu. Gia, tôi buồn ngủ quá, bây giờ tôi có thể trở về phòng ngủ một giấc được không?"

Lục Sóc không nói gì, nhưng sức lực khống chế cô đã giảm đi rất nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play