An Đào Đào nắm chặt bàn tay, dần đần bình tĩnh hỏi: “Mấy thứ đó thì đương nhiên có rồi, anh hỏi những thứ đó để làm gì?”
Hoàng Sâm vỗ đầu, cười rộ lên: “Nếu đã ở cùng với Cửu Gia, vậy chị phải đi theo Cửu Gia ra nước ngoài, cho nên Cửu Gia muốn giúp chị làm hộ chiếu gì đó.”
An Đào Đào hơi nghỉ ngờ, thật sự chỉ đơn giản là làm hộ chiếu thôi ư?
"Nhưng nếu cô cố ý không lấy ra, nhất định. Lục Sóc sẽ càng nghỉ ngờ.
“Mấy thứ đó đều ở trong phòng của tôi, đợi lát nữa quay về tôi sẽ đưa cho anh.”
An Đào Đào nhướng mày, trái tìm vô cùng khó chịu.
Loại cảm giác khó chịu này kéo đài đến khi trở về biệt thự, An Đào Đào mở cửa xe, nhanh chóng bước xuống.
Cũng chỉ có không khí trong lành mới làm cho cô cảm thấy bình tĩnh hơn.
Cô chạy về phòng, hơi do dự mở ngăn kéo ra, bên trong là một chứng minh thư, còn có một quyển sổ hộ khẩu, cô thật sự phải giao mấy thứ này cho Hoàng Sâm sao?
Nếu bị lộ ra thì làm sao đây?
Nhưng nếu không đưa ra sẽ làm Lục Sóc nghỉ ngờ hơn, bây giờ phải làm sao đây?
An Đào Đào phiền não vỗ đầu, sắc mặt tái nhợt giống như một nữ quỷ đáng thương, nhưng cô chỉ bối rối trong vài phút, sau đó vẫn cầm hai món đồ đó ra khỏi phòng.
Mặc kệ như thế nào, cô vẫn nên đưa ra trước rồi tính sau, nếu không sẽ rất đáng nghỉ.
Hoàng Sâm cười tươi nhận lấy hai thứ kia.
An Đào Đào nhìn thoáng qua, nỗi bất an trong lòng càng lúc càng rõ ràng: “Hoàng Sâm, Cửu Gia thật sự muốn giúp tôi làm hộ chiếu sao?”
Hoàng Sâm chột dạ, làm sao anh ta biết được, anh ta chỉ nói đại mà thôi. Nhưng nếu An Đào Đào đã hỏi, anh ta vội vàng gật đầu cười: “Đúng vậy, Cửu Gia đã nói như thế.”
Nghe được câu trả lời của anh ta, An Đào Đào mím môi, không hỏi nữa.
Có đôi khi hỏi nhiều quá càng dễ khiến người ta nghỉ ngờ, cũng may bây giờ người trước mặt cô. là Hoàng Sâm, nếu là Lục Sóc, cô sẽ chẳng đám hỏi nhiều.
Hoàng Sâm cất hai món đồ vào túi, nhanh chóng rời đi.
An Đào Đào nhìn bóng lưng của anh ta, cảm xúc trong lòng lẫn lộn, nỗi bất an lại dâng lên khiến cô ngủ không được ngon giấc, đầu óc mơ hồ.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, đưới hai mắt cô là quảng thâm dày đặc.
Cô soi gương nhìn khuôn mặt tiểu tụy của mình, nhất là quầng thâm trước mắt làm giảm đi vẻ xinh đẹp của cô, An Đào Đào lập tức đánh một lớp phấn lên mặt, lúc này mới che được quầng thâm.
Đi ra khỏi phòng, An Đào Đào phát hiện dưới lầu không có bóng dáng của Lục Sóc.
Xem ra tối hôm qua Lục Sóc không về nhà, cũng khó trách, vết thương ở sau lưng anh gần như đã khỏi hẳn, mà anh thì vốn đã liều mạng, bây giờ càng thêm liều mạng hơn. Đây là lần đầu tiên An Đào Đào nhìn thấy bệnh nhân không biết quý trọng cơ thể mình như vậy.
Nghĩ đến Lục Sóc, An Đào Đào nhẹ giọng thở đài, ánh mắt phức tạp.
Ngồi xuống bàn ăn, An Đào Đào uống một. ngụm sữa, suy nghĩ một chút rồi mở Weibo lên.
Hai hot search về cô và Lục Sóc vẫn đứng thứ nhất và thứ hai, vẫn chưa bị hạ nhiệt, có rất nhiều lượt truy cập. Lục Sóc cũng không có bất kỳ hành động nào, những lời bàn tán trên mạng cứ bành trướng thêm.
Anh thì không sao, nhưng cô bị mắng rất thảm, thậm chí cả tổ tiên mười tám đời cũng bị họ mắng.
An Đào Đào nhìn một lúc, cảm thấy cực kỳ phiền não.
Rõ ràng Hoàng Sâm nói Lục Sóc sẽ giải quyết, nhưng đến bây giờ vẫn chưa có bất kỳ phản hồi nào, đừng nói là anh lừa gạt cô đấy nhé?
An Đào Đào gặm bánh mì khô, tâm trạng đột nhiên trở nên phức tạp. Anh còn nói muốn giúp cô làm hộ chiếu. Chẳng lẽ anh cảm thấy chuyện trên "Weibo làm cho anh mất mặt nên lén lút chuẩn bị ném cô ra nước ngoài, để cô tự sinh tự điệt hoặc là trực tiếp g iết chết cô luôn à?
Nghĩ đến đây, toàn thân An Đào Đào trở nên lạnh lẽo, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như tờ giấy.
Càng nghĩ càng thấy điều này rất có thể sẽ xảy. ra, bởi vì anh là Lục Sóc.
Rốt cuộc An Đào Đào không thể ngồi yên nữa, cô đeo ba lô dùng sức chạy ra khỏi biệt thự, giống, như nơi này là một hang động ma thuật lớn có thể nuốt chửng người.
“Cô An, cô còn chưa ăn sáng xong mà.” Mẹ “Trần mang tạp đề đuổi theo mới phát hiện An Đào. Đào đã chạy xa.
"Vừa rồi có phải An Đào Đào đang sợ cái gì không?
Chạy ra khỏi biệt thự, cô nhìn thấy mấy người đàn em của Lục Sóc đang canh giữ bên ngoài.
“Chào chị dâu!” Trên người bọn họ có súng, ống, nhìn thấy An Đào Đào chạy ra thì cung kính chào.
Nghĩ tới chuyện mình sắp bị ném ra nước ngoài, An Đào Đào giật thốt, thầnkinh yếu ớt của cô cũng sụp đổ, cô nuốt nước miếng lùi lại một bước, sau đó quay đầu bỏ chạy.
Mấy tên đàn em ngơ ngác đứng tại chỗ, chẳng. lẽ ngoại hình của họ đáng sợ tới nỗi dọa luôn cả chị đâu sao?
"Trời ạ, nếu như bị Cửu Gia biết, bọn họ sẽ bị ném vào trong mương để xử lý mất!
“Chị dâu đâu?” Hoàng Sâm ngậm một điếu thuốc đi ra, anh ta tìm một vòng cũng không nhìn thấy bóng dáng An Đào Đào đâu.
Mấy tên đàn em buồn bã nhìn Hoàng Sâm: Chị dâu mới chạy đi rồi, hình như chị ấy rất sợ hãi
Chắc chị dâu không phải là bị ngoại hình của bọn họ đọa sợ đâu nhỉ?
“Chạy đi? Sợ hãi?” Hoàng Sâm đập tàn thuốc, đột nhiên ý thức được có cái gì đó không đúng, hình như hôm qua tâm trạng của An Đào Đào không tốt lắm, chẳng lẽ chuyện trên Weibo đã làm Ýy suy sụp sao?
Người bị suy sụp rất đễ nghĩ quẩn, chẳng lẽ An Đào Đào muốn tự sát sao.
Hoàng Sâm sợ tới mức máu huyết đông cứng Tại, hai chân run rẩy không thể đứng vững, anh ta lập tức lấy điện thoại di động ra, bấm gọi mấy lần mới được.
" A lô?"
Nghe thấy giọng nói lạnh lùng ở đầu dây bên kia, Hoàng Sâm như nắm được cọng rơm cứu mạng, anh ta hét lớn: “Không xong rồi Cửu Gia, chị dâu mới vừa chạy đi, có thể muốn đi tự tử!”
Lục Sóc ở đầu dây bên kia khẽ nhíu mày, đôi mắt thâm thúy hung ác giống như có một trận cuồng phong đang chậm rãi càng quét bên trong.
Mới tối hôm qua anh ta không về biệt thự, hôm nay đã xảy ra chuyện lớn như vậy rồi?
Tự tử?
Cô ấy ám!
“Mặc kệ dùng cách gì, đều phải đưa cô ấy quay về.” Lục Sóc gần như gầm lên, sau đó anh ta tắt điện thoại, đôi mắt đỏ au, gân xanh trước trán nổi lên, nhìn trông rất nguy hiểm.
Lục Sóc mặc áo khoác màu đen, im lặng đi ra khỏi văn phòng, lúc anh đi qua cảm giác như có một trận gió vụt qua.
An Đào Đào chỉ muốn xoa dịu nỗi sợ hãi trong, lòng, không biết rằng Hoàng Sâm đã tưởng tượng. ra vài màn kịch cô muốn tự tử, mà điều đáng sợ hơn đó là anh ta còn nói cho Lục Sóc.
Bây giờ ông trùm sẽ đến bắt người!
An Đào Đào chạy trên đường dài, cho đến khi thở hổn hển mới dừng lại, cô nhìn đám người đi Tại trên đường mới phát hiện giữa đám đông, mình thật nhỏ bé.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT