Giọng nói của cô thật ngọt ngào, thật mềm. mại, giống như ăn mật, ngọt đến nỗi làm cho. người khác thấy phát ngấy.

Lục Sóc chỉ nhìn cô một cách im lặng, không biểu lộ cảm xúc, cũng không nói chuyện nhưng An Đào Đào lại phát hiện, cảm xúc bực bội của anh đã giảm bớt đi, gần như trở lại bình thường.

Đôi mắt của An Đào Đào sáng ngời, cô cảm thấy lại có hy vọng!

Cô lại túm lấy vạt áo của Lục Sóc, nói:"Chạm mặt Kỷ Thần chỉ là ngoài ý muốn thôi."

Nói đến Kỷ Thần, An Đào Đào cảm giác rất rõ ràng không khí xung quanh lại bắt đầu trở lạnh.

Cô sợ tới mức trái tìm đập mạnh một cái nhưng cũng chỉ có thể tiếp tục kiên trì giải thích: "Cửu Gia, cậu ta rất yếu ớt, bị cảm nắng té xỉu lúc đang chơi bóng rổ, tình huống lúc đó vô cùng nghiêm trọng nên tôi mới lập tức châm cứu chữa bệnh cho cậu ta. Sau khi cậu ta tỉnh lại thì xem tôi như ân nhân cứu mạng, mời tôi và Chu Mễ ăn cơm."

"Cửu Gia, anh đừng nhìn tôi như vậy, tôi chỉ khám bệnh cứu người." An Đào Đào vỗ ngực, vẻ mặt khi nói chuyện lộ ra một chút tự hào.

Lục Sóc im lặng, vẫn không hề động đậy như cũ

An Đào Đào không hết hy vọng, càng cố gắng thuyết phục: "Cửu Gia, anh lợi hại như vậy, có quyền có thế, vậy mà khôngan tâm với một người yếu đuối ư?"

Lúc này, người yếu đuối Kỷ Thần đang ở biệt thự nhà họ Kỷ, đột nhiên hắt xì một cái.

Thấy Lục Sóc vẫn không nói câu nào, trên mặt. cũng không có lộ ra bất cứ cảm xúc gì, trái tim của An Đào Đào như thất lại, cô cắn chặt môi, đôi mắt rơm rớm nước mắt: "Cửu Gia, anh thật sự không tin tôi một chút nào ư?"

Lục Sóc nhíu mày nhưng ánh mắt lại phản chiếu hình dáng của cô trong đó.

"Con thú bông này đúng là quà tôi mua cho. anh, tôi không có nhiều tiền, chỉ có thể mua một món quà nhỏ như vậy tặng anh thôi, anh cảm thấy tôi keo kiệt còn chưa tính, tại sao còn ức hiếp tôi như vậy, đổ tội cho tôi nữa?"

An Đào Đào vốn chỉ giả vờ mà thôi nhưng. cũng cảm thấy bản thân mình rất oan ức, vừa dứt. lời lại òa khóc, giống như muốn tống khứ hết tất cả oan ức cùng lo sợ trong lòng ra bên ngoài.

Cô càng suy nghĩ càng thấy mình rất đáng thương, biểu cảm trên mặt ngày càng thêm mất mát: "Tôi chỉ đi ra ngoài mua quà sinh nhật một lát mà thôi, tại sao chỉ có một chút thời gian mà Tại làm mọi việc đều thay đổi? Cửu Gia nghỉ ngờ

bắt nạt tôi, tôi thật sự rất sợ hãi."

Cô nức nở túm lấy phần áo trước ngực của Lục Sóc mà khóc, dính hết nước mắt nước mũi lên trên đó.

Lục Sóc chớp mắt nhưng lại không đẩy cô ra.

"Cửu Gia, nếu anh vẫn còn nghỉ ngờ thì giết tôi đi, còn hơn để tôi sống trong lo âu sợ hãi mãi, tôi không chịu nổi cảnh này được một ngày nào nữa đâu, không bằng chết quách đi cho xong." An Đào Đào khóc đến nỗi không thở được: "Dù sao, tôi đã đâm anh một cái, tất nhiên anh cũng sẽ không tha thứ cho tôi, chẳng thà giết tôi đi, cũng làm cho anh hả giận."

Lục Sóc cau mày, giết cô? Sao có thể như vậy được? Lúc bị cô đâm một dao, quả thật anh vô cùng tức giận nhưng trong đầu không hể có ý nghĩ muốn giết cô, anh chỉ định muốn đọa cô sợ hãi để say này không đám làm ra loại chuyện tày trời như thế này mà thôi.

Chẳng qua bây giờ nhìn thấy cô gái nhỏ này khóc lóc, trong lòng anh lại thấy đau lòng.

Đúng là khó hiểu!

Món quà này là tôi mua tặng Cửu Gia, hy vọng Cửu Gia có thể nhận lấy, đây cũng món quà cuối cùng tôi tặng Cửu Gia." An Đào Đào nhanh chóng nhét con thú bông hình ma vương vào lòng ngực của Lục Sóc, hành động rất dứt khoát thể hiện sự đoạn tuyệt.

Lục Sóc lặng im nhìn chằm chằm vào cô, giọng nói vô cùng lạnh lẽo: "Ai nói là tôi muốn giết cô? Cô câm miệng cho tôi, không được khóc!"

An Đào Đào sợ tới mức nhanh chóng lau hết nước mắt nước mũi nhưng vẫn không nhịn được mà nhỏ giọng nức nở, đáng vẻ chỉ nức nở nhưng. không lớn tiếng khóc này lại càng làm cho trong. lòng người nào đó cảm thấy đau.

Lục Sóc lại thở đài, ôm lấy eo thon của cô mà kéo cô đứng dậy.

An Đào Đào ngồi dưới đất nãy giờ nên chân đề tê rần, thình lình bị kéo lên như vậy, chân như muốn khụy xuống, thẳng tắp ngã vào lòng của Lụ Sóc. Đứng gần nhau, mùi máu tươi trên người càng nồng, cô còn có thể cảm nhận được máu chảy ra nhiều đến ướt sũng hết cả áo.

Cô ngạc nhiên, cơ thể bắt đầu run rẩy, đến giờ Lục Sóc vẫn chưa xử lý miệng vết thương, anh không thấy đau à?

Lục Sóc vẫn đang ôm eo của cô, khoảng cách gần như vậy, mùi hương thơm ngát của cô gái nh bay vào chóp mũi, đây là mùi hương cơ thể của. phụ nữ, làm cho tâm hồn người khác nhộn nhạo. Hơn nữa, cơ thể của cô gái vô cùng mềm mại, có thể làm trái tim của người khác cũng muốn mềm. theo.

Anh mím môi, rũ mi mắt giống như là đang suy nghĩ đến chuyện gì đó.

An Đào Đào thấy cho đến bây giờ trên mặt anh. cũng không có chút biểu cảm nào, chỉ lên tiếng bảo sẽ không giết cô, nói cách khác, cô có thể có cơ hội nhìn thấy mặt trời ngày mai?

Nhưng trong lòng cô vẫn không an tâm, cô rất cần một câu trả lời chính xác.

Lục Sóc dùng tay nắm hết cả vòng eo của An Đào Đào, ôm cô lên chiếc giường mềm mại, hai người ngồi ở trên chiếc giường to, dựa vào gần nhau, hơi thở đan xen vào nhau, trong vô hình toát lên vẻ mập mỡ.

Hô hấp của An Đào Đào trở nên căng thẳng, không phài Lục Sóc lại muốn làm cái gì đó đối với cô nữa à, nhưng sau lưng anh vẫn còn đang chảy máu.

Lục Sóc nhìn chăm chú vào gương mặt đang sững sờ của cô, môi mỏng khẽ mở: "Không phải cô nói sẽ chữa bệnh cứu người à? Vậy còn ngây ra đó làm gì, cầm máu băng bó lại giúp tôi."

"A?" An Đào Đào ngơ ngác, trong nháy mắt, không kịp phản ứng lại lời anh nói.

Bão tố đã chấm dứt, Lục Sóc đã bình tĩnh trở lại, muốn cô băng bó cho anh?

An Đào Đào chớp chớp mắt, đôi mắt vốn đang, không có tinh thần lại bắt đầu khôi phục lại nét sinh động, rực sáng lên. Dưới ánh đèn, làn da cô trơn nhẫn như ngọc, mịn màng trắng nõn, kèm theo đó là nụ cười xinh đẹp và đôi mắt long lanh tràn đầy sức sống.

Nhất là nốt ruồi đưới mắt kia vô cùng sinh động, người khác nhìn vào đều bị thu hút.

"Cửu Gia, anh chờ tôi một chút, tôi về phòng, lấy dụng cụ băng bó rồi quay lại." An Đào Đào cười rồi chạy ra phòng, đây buộc tóc tung bay theo bước chân cô, làm lòng ngực của Lục Sóc nóng, lên.

Lục Sóc chăm chú đối theo bóng dáng của cô, bỗng nhiên ánh mắt tối sầm lại, xen lẫn một chút cố chấp trong đó.

An Đào Đào cầm lấy cái túi nhỏ, chạy về phòng lần thứ hai.

Lục Sóc đang ngồi ở cuối giường, nhìn cô không chớp bằng ánh mắt nóng cháy như lửa.

Trong lòng An Đào Đào hiện giờ đều là vui sướng vì được sống sót sau tai nạn, ngay cả biểu tình chăm chú của Lục Sóc cũng trở thành nét

đáng yêu trong mắt cô, vì cô cảm thấy đã tìm được con đường sống sót cho mình.

Chỉ cần làm theo ý của Lục Sóc, khiến tâm trạng của anh trở nên vui vẻ, à đôi khi còn phải nhõng nhẽo này nọ nữa.

An Đào Đào mở cái túi nhỏ, lấy một ít bông từ bên trong ra, cho một ít dung địch khử khuẩn vào, còn có một lọ thuốc bột trắng Vân Nam mà ông đã đặc chế.

Cửu Gia, anh có thể xoay người hay không, để tôi nhìn miệng vết thương của anh xem như thế nào?" An Đào Đào hé miệng, tiếng nói vừa ngọt ngào vừa mềm mại lập tức bay vào lỗ tai của Lục Sóc.

Lục Sóc nhìn cô một cái, trực tiếp xoay người, không lên tiếng.

An Đào Đào lấy cây kéo nhỏ ra, cắt bỏ phần quần áo đã dính trên miệng vết thương, "rẹt" một tiếng, cô đã nhìn thấy miệng vết thương sau lưng. anh.

Miệng vết thương rất lớn, rất sâu, máu đang chảy ra rất nhiều như muốn chảy cho đến hết.

Đôi môi của An Đào Đào mấp máy, sắc mặt lại trắng bệch.

Vừa rồi cô quá sợ hãi nên không chú ý đến lực đâm, cô không ngờ tới sẽ làm Lục Sóc bị thương nặng như vậy, nếu vị trí chệch hướng một chút, có. lẽ tánh mạng của anh đã gặp nguy hiểm rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play