“Chị dâu ơi, tên Quý Thiên Trạch lại tự ý làm chủ nữa rồi.” Hoàng Sâm trợn mắt, thở phì phò: " Nhân lúc Cửu Gia không có ở đây là muốn làm gì thì làm, còn dính líu đến người không liên can, chị dâu đừng quan tâm tới bọn họ.”

An Đào Đào thở dài một hơi, giọng điệu xen lẫn bất đắc dĩ: “Tôi cũng không muốn quan tâm đâu nhưng họ đã thấy chúng ta rồi.

Hoàng Sâm nhìn sang thì thấy đám người Thẩm Họa Họa đang vẫy tay với bên này.

Thẩm Họa Họa đứng dậy, chiếc váy trắng trên người nhẹ nhàng đong đưa: “Chị dâu cuối cùng mọi người cũng về rồi à, em chờ mọi người lâu lắm rồi đấy.”

An Đào Đào cảm thấy ghê tởm nhún vai, sau đó bình tĩnh bước đến: “Cô Thẩm tìm Cửu Gia sao?”

Cô ta nhìn cô rồi cười nói: “Vâng ạ, em đến tìm anh Lục Sóc nhưng đáng tiếc anh ấy không ở nhà, em định ngồi nghỉ một lát rồi quay về, nào ngờ chị dâu lại về tới.”

“Thế à.” An Đào Đào bật cười ha ha, chất giọng oanh vàng rất dịu êm.

Thẩm Họa Họa vén tóc ra sau tai, chiếc vòng ngọc bích trên tay lập tức xuất hiện trước mắt mọi người, lóe lên ánh sáng xanh nhạt dưới ánh chiều tà, long lanh đẹp không thể tả.

An Đào Đào nhìn chiếc vòng ngọc trên tay cô ta, đúng là đẹp thật, hình như được chế tác từ rất lâu rồi, trước kia cô chưa từng thấy cô ta đeo nó.

Thẩm Họa Họa khẽ chớp mắt khi thấy An Đào Đào cứ nhìn miết chiếc vòng tay của mình, sau đó cô ta cười dịu đàng hơn: “Chị đâu, chị cảm thấy chiếc vòng trên tay em thế nào?”

An Đào Đào nhìn vòng tay rồi thật lòng khen ngợi: “Đẹp lắm.”

Cô ta nhoẻn miệng cười, cẩn thận phô bày chiếc vòng: “Em cũng cảm thấy chiếc vòng này rất đẹp, bà Lục tặng cho em đấy, em thích nó lắm."

Bà Lục? Bà Lục nào?

An Đào Đào hơi ngẩn ra, trong khoảng thời gian ngắn vẫn chưa phản ứng kịp.

Thẩm Họa Họa thấy dáng vẻ ngơ ngác của cô thì gương mặt bỗng cứng đờ, nhưng cô ta nhanh chóng khôi phục như trước: “Là bà cụ Lục đấy ạ, chiếc vòng này là của hồi môn ngày xưa của bà ấy, bà ấy vừa tặng nó cho em hôm kia."

An Đào Đào nghe xong mới vỡ lẽ, thì ra là bà cụ Lục, cô còn tưởng là ai không chứ.

Xem ra bà cụ Lục rất thích Thẩm Họa Họa nên ới tặng đồ cưới của mình cho cô ta.

Chẳng lẽ bây giờ cô ta đeo đồ cưới tới đây để ra oai, khiến cô biết khó mà lui à?

An Đào Đào tự bổ não mình bảng rất nhiều tình huống, sau đó không nhịn được rùng mình

“Có thể thấy bà cụ Lục rất thích cô nên mới tặng cả của hồi môn của mình cho cô.” An Đào Đào nhấc cằm lên, giọng điệu tự nhiên: “Vậy cô phải giữ gìn thật tốt, loại vòng này chỉ cần va chạm nhẹ thôi là sẽ vỡ nát ngay đấy.”

Thẩm Họa Họa nghe thế, đầu ngón tay khẽ run lên, cô đang trù ẻo vòng ngọc sẽ bị vỡ sao?

Cô biết nói chuyện không thế?

Thẩm Họa Họa rút tay về, giọng. vẫn thế: “Cảm ơn chị đâu đã nhắc nhở, em sẽ giữ gìn nó thật kỹ.”"

Ánh mắt An Đào Đào vẫn trong veo và bình tĩnh, chưa từng tức giận, như thể chiếc vòng Thẩm Họa Họa lấy ra khoe khoang không phải của hồi môn mà chỉ là một chiếc vòng bình thường.

Thẩm Họa Họa cắn răng, ánh mắt bỗng trở nên phức tạp.

Cô không tức giận ư?

Nếu người bình thường trông thấy vòng ngọc thì chắc chắn đều sẽ tức giận ra mặt, có điều tại sao cô không hề có vẻ không vui gì hết vậy?

Thật là kỳ lạ...

Trên chiếc bàn trong vườn hoa có một đĩa bánh ngọt, An Đào Đào vừa nhìn thì biết bánh do má Trần làm, có điều chưa ai chạm vào chiếc bánh nào cả.

Cô cầm lấy một miếng bánh ngọt rồi bắt đầu ăn vô cùng tự nhiên, cô nói: “Đây là bánh do má Trần làm, ngon lắm đấy, cô Thẩm cũng ăn đi.”

Thẩm Họa Họa thoáng nhìn bánh ngọt trên bàn, tỏ vẻ ghét bỏ, gần đây cô ta đang giảm cân nên không được ăn bánh ngọt, hơn nữa cô ta không thích loại bánh ngọt này cho cam nên càng không muốn ăn.

“Em vẫn chưa đói.” Thẩm Họa Họa khoát tay, từ chối một cách nhã nhặn.

An Đào tiếc nuối đầy mặt:" Ăn ngon lắm đấy, cô không ăn quả là đáng tiếc.”

Thẩm Họa Họa chỉ cười chứ không nói gì.

An Đào Đào ăn bánh xong thì mút đầu ngón tay, đôi môi bé xinh trở nên ướt át mọng nước. Cô thoáng nhìn sang Quý Thiên Trạch rồi nhanh chóng thu tầm mắt về.

Quý Thiên Trạch cũng chú ý tới ánh mắt của cô, anh ta cười vô cùng đắc chí như thể Thẩm Họa Họa sẽ làm chỗ dựa cho anh ta, vẻ mặt đó khiến người ta muốn tát cho vài phát.

Hoàng Sâm cũng cảm thấy y như vậy, đồ ăn cây táo rào cây sung, Cửu Gia đối xử với anh ta tốt biết bao nhiêu nhưng anh ta chỉ hướng về người ngoài. Rốt cuộc Thẩm Họa Họa đã cho anh ta lợi lộc gì thế?

Lúc này, tiếng chó sủa hung ác bỗng vang lên.

Becgie sải từng bước oai nghiêm chạy đến, màu lông của nó rực sáng dưới ánh nắng, toát lên phong thái vua của các loài chó trông cực kỳ lợi hại. Nó chạy được nửa đường thì chuyển sang thong dong bước đi trông ưu nhã vô cùng.

Đôi mắt An Đào Đào sáng rực khi thấy Becgie: “Becgie, mày cũng đến đây tản bộ à, mau qua đây."

Becgie nâng cằm lên, sải bước chân từ tốn đi An Đào Đào thấy bộ dạng giả đò của nó thì rất buồn cười, vô cùng thú vị.

“Nó là Becgie của anh Lục Sóc.” Thẩm Họa. Họa trông thấy Becgie thì tỏ vẻ như rất thân thuộc với nó, cô ta mỉm cười rồi cất tiếng chào Becgie: “ Loài Becgie cực kỳ oai phong, trông như vua của các loài chó.”

Becgie phớt lờ cô ta, đường như trong mắt nó chỉ có An Đào Đào.

Chủ nhân như thế nào thì chó cũng như vậy, trong mắt chủ nhân có gì thì trong mắt chó cũng có cái đó!

Becgie chưa giả đò ưu nhã được mấy giây thì đã sụp đổ, nó chạy về phía An Đào Đào rồi điên cuồng liếm vào mặt cô.

An Đào Đào nhoẻn miệng cười đáng yêu, cô nhẹ nhàng đẩy nó ra: “Đừng liếm nữa, ngoan ngoãn chút cho tao.”

Dường như Becgie nghe hiểu lời cô nói nên vội vàng thả cô ra.

An Đào Đào lau nước bọt trên mặt, nhẹ nhàng thở ra.

Thẩm Họa Họa biến sắc khi bị chú chó phớt lờ nhưng cô ta không thể hiện ra, vẫn tỏ vẻ cao quý. như ban đầu.

“Becgie, em không biết chị sao? Chị là Thẩm Họa Họa nè, trước đây chị đã từng đến rồi đó.” Thẩm Họa Họa khom lưng xuống định xoa đầu nó.

Thế nhưng Becgie nghiêng đầu tránh đi, hoàn toàn không nhìn cô ta, tỏ vẻ coi thường người ta,

Thẩm Họa Họa sắp không giữ nổi biểu cảm của mình, bàn tay cô ta cứng đờ, khó chịu không sao kể xiết. Đến cả chó cũng đối xử tốt với An Đào.

Đào thế ư?

Cô ta duỗi tay ra, cứng rắn xoa nhẹ vào đầu Becgie: “Chị là Thẩm Họa Họa đây, em không biết chị thật sao?”

Thẩm Họa Họa đeo nhẫn trên tay, trên mặt nhân chỗ hơi lồi ra, cô ta bất cẩn đã đâm chỗ lồi ra vào trong người Becgie.

"Mặc dù chỗ đó khá nhỏ nhưng nó rất cứng, đâm vào da thịt đau đớn vô cùn;

“Áu áu...”

Becgie sủa lên đau điếng, sau đó nó như phát điên đá Thẩm Họa Họa ra ngoài rồi điên cuồng sủa về phía cô ta.

“Choang!”

Thẩm Họa Họa bị đạp ngã ra đất, vừa hay. vòng tay trên cổ tay cô ta va chạm với mặt đất, lập tức vỡ tan tành.

Cô ta trợn tròn hai mắt, hoàn toàn không dám tin vào mắt mình.

Vòng tay ngọc bích mà bà cụ Lục cho cô ta đại điện cho lời hứa và tín vật đã vỡ rồi?

Đã vỡ rồi ư?

Nó gián tiếp bị đập vỡ chỉ vì một con chó?

Thẩm Họa Họa nhìn chằm chằm vào Becgie, ánh mắt phần nộ cùng cực như thể muốn lột da róc xương nó ngay lập tức.

Trong khoảng thời gian ngắn tình cảnh cực kỳ hỗn loạn. An Đào Đào ngẩn ngơ vì chuyện vừa xảy ra trước mắt, nhất thời chưa phản ứng lại kịp. Cô nhẹ nhàng vuốt ve Becgie, sao đang yên đang lành nó lại nổi điên vậy chứ?

Chắc Thẩm Họa Họa này có độc, cả chó cũng không thích cô ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play