Lục Sóc lạnh lùng liếc ông ta một cái, không nói chuyện.

Bố An bị cái liếc mắt này làm cho sợ hãi, ông ta lau mồ hôi trên trán, thấp thỏm lo sợ, nói: "Lục Cửu Gia, xin ngài đừng trách Đào Đào, con bé cũng là hồ đồ nhất thời mới có thể nảy ra ý xấu thay thế Định Nhiên nhà chúng tôi để gả đến đây, nếu chúng tôi phát hiện sớm nhất định sẽ ngăn cản con bé lại, để mọi chuyện thành như bây giờ, nhà họ An chúng tôi cũng thật xấu hổ."

Nghe đến mấy lời nói này, An Đào Đào vô cùng giận dữ.

Nghe thế nào thì lời này cũng đều ám chỉ rằng cô có ý đồ đen tối, loại bỏ hoàn toàn quan hệ của An Định Nhiên và nhà họ An ra khỏi chuyện này, nếu không phải cô là người trong cuộc thì thật tình cũng sẽ bị ông ta lừa gạt.

Lục Sóc vẫn không lên tiếng, ánh mắt nhìn họ tựa như đang nhìn một đống rác rưởi.

Đôi chân của bố An run rẩy, tiếp tục nói: "Lục Cửu Gia, tôi xin ngài trăm nghìn lần, ngài đừng làm khó đễ Đào Đào, con bé cũng chỉ là hồ đồ nhất thời mà thôi."

An Định Nhiên và mẹ An liếc nhau, trong mắt: đầy vẻ thỏa mãn.

Không nhìn thấy An Đào Đào, chẳng lẽ cô thật sự bị xử lý rồi?

Nếu vậy thì thật tốt quá, họ sẽ không cần phải nhìn thấy mặt của con nhỏ nhà quê kia nữa rồi.

"Thay thế?" Lục Sóc rũ mắt xuống, con ngươi sâu thẳm như mực: "Tôi nói cô ấy là người thay. thế khi nào?"

Dứt lời, Lục Sóc ngồi xuống, bắt chéo hai chân lên, từng động tác toát lên vẻ cao quý vô cùng.

Bố An vừa nghe xong lời này, im lặng thật lâu.

An Định Nhiên và mẹ An liếc nhìn nhau, không thể đoán được ý tứ trong lời nói của anh.

Lục Sóc nhướng mày, cười khẩy, nói: "Tôi chỉ cần cô ấy, ai còn dám nói bậy..."

Anh chưa nói xong, hai tròng mắt đảo qua một cái, bên trong ánh mắt lạnh lẽo ẩn chứa nồng đậm ý nghĩ muốn giết người.

Ba người nhà họ An kia sợ tới mức hồn bay phách tán, co rúm lại thành một cụm, giống như chỉ có làm như vậy mới có thể giảm bớt được sợ hãi trong lòng họ.

Thật quá đọa người, anh thật sự có ý muốn g.iết chết bọn họ...

Mà An Định Nhiên thì vừa sợ hãi lại đồng thời thấy khó hiểu tại sao Lục Sóc nói như vậy.

Rõ ràng là một đứa nhà quê th.ô tục không ai chịu nổi, lại là đứa con riêng, tại sao lại có thể được anh coi trọng đến như vậy, thậm chí còn nói ra những lời này?

Rõ ràng cô ta mới là thật sự là cô chủ nhà họ An, là tiểu thư thiên kim được bồi dưỡng tử tế, vậy mà không thể bằng được với một con nhỏ nhà quê tầm thường hay sao?

An Định Nhiên tức giận đến hất mặt khinh thường, trong mắt cô ta đều đầy vẻ không cam lòng, còn có oán hận đối với An Đào Đào.

Ánh mắt lạnh lẽo của Lục Sóc đảo qua, lập tức dừng lại trên người An Định Nhiên.

Tấm lưng của An Định Nhiên cứng đờ, nhưng cô ta vội vàng xốc lên tinh thần, cố gắng nở một nụ cười xinh đẹp, trong khoảnh khắc này, nụ cười của cô ta giống như đòng nước trong vắt mùa thu chứa đầy tình ý: "Lục Cửu Gia, hiện tại em gái của tôi đang ở đâu, tại sao lại không thấy em ấy đâu?"

Cô ta chớp chớp mắt, cố gắng muốn thu hút sự chú ý của Lục Sóc về phía cô ta.

Nhưng Lục Sóc chỉ coi cô ta là không khí, ánh mắt lạnh làng thâm trầm, không nói chuyện.

Thấy bản thân bị ngó lơ, tâm trạng của An Định Nhiên không được tốt lắm, nhưng cô ta không đám nổi giận, chỉ có thể nuốt giận vào trong.

Trong lúc này, bố An và mẹ An đều thấy thật xấu hổ, vốn dĩ họ muốn đến đây để thăm dò, cũng thuận tiện đổ tất cả sai lầm lên người An Đào Đào, lại không ngờ Lục Cửu Gia thật sự quan tâm tới An Đào Đào như vậy.

Vậy là lựa chọn của anh trong buổi tiệc cũng không phải là giả vờ, tất cả đều là thật lòng.

Vậy những lời họ vừa mới nói lúc nãy có làm cho Lục Cửu Gia tức giận không? Sẽ không trách tội họ chứ?

Bố An nuốt nước bọt, trong nháy mắt trên trán chảy ra mồ hôi lạnh, ông ta quay đầu, lại thấy được An Đào Đào đang đứng ở trước cửa phòng khách nghe lén họ nói chuyện.

Sắc mặt cô hồng nhuận, sáng sủa, hoàn toàn không có một chút đấu vết bị ngược đãi nào, cho dù bị bắt gặp, ánh mắt cũng vô cùng bình thản, không sợ Lục Cửu Gia trách tội một chút nào.

Mối quan hệ giữa cô và Lục Cửu Gia đã tốt đến mức này rồi sao?

Trong nháy mắt bố An trở nên sợ hãi, ông ta gượng cười, đối trá cất tiếng goi:" A, Đào Đào chúng ta còn đang lấy làm lạ tại sao không gặp được con, thì ra con ở chỗ này!"

An Đào Đào không nói chuyện, bấu chặt đầu rắn nghênh ngang bước vào, đuôi rắn đong đưa theo từng bước chân của cô, nhìn từ xa giống như cô đang cầm lấy bốn sợi dây thừng thật to.

An Định Nhiên nhìn cô chằm chằm, thấy được cuộc sống của cô vui vẻ, sung sướng, tức giận đến gương mặt vặn vẹo.

Sao lại thế này?

Vậy mà nó còn sống?

Hôm qua trở về Lục Cửu Gia không xử nó à?

An Định Nhiên dùng ánh mắt không thể tin được nhìn vào cô chằm chằm, đợi đến khi An Đào Đào đến gần, ánh mắt của cô ta vẫn không còn bám theo gắt gao không buông bỏ.

An Đào Đào bước vài bước đến bên cạnh Lục Sóc, Lục Sóc nhìn thoáng qua mấy con rắn độc trong tay cô, ìm lặng không nói lời nào.

Ngay lập tức, An Đào Đào cảm thấy an tâm vô cùng, cô bắt bốn con, vậy mà Lục Sóc không có bảo cô trả lại.

Rất nhanh, ba người nhà họ An đã phát hiện có việc không thích hợp, trong tay An Đào Đào không phải là dây thừng, mà là bốn con rắn độc có hoa văn trên thân!!!

Bốn con rắn độc này không có năng lực phản kháng, giống như món đồ chơi đang bị An Đào Đào bấu chặt ở phần đầu, nhưng nói thì nói như vậy, nhìn vào vẫn làm người ta vô cùng sợ hãi, đây là rắn độc đó, bị cắn một cái thì sẽ mất mạng.

Ba người nhà họ An sợ tới mức xanh mặt, lập tức lui về một bên cách xa An Đào Đào ra.

Bố An là người đầu tiên không chịu nổi, ông ta cũng quên mất chỗ này là biệt thự của Lục Sóc, ông ta dùng lời lẽ nghiêm khắc nói với An Đào Đào: "An Đào Đào, con đang làm gì vậy, sao lại đám bắt rắn độc để chơi? Nếu làm người khác thương thì làm sao bây giờ, con có thể chịu trách nhiệm hay không?"

An Đào Đào nhìn thoáng qua mấy con rắn độc trong tay, lại nhìn thoáng qua bố An đang cực kỳ căng thẳng, cô cảm thấy vô cùng buồn cười.

"Chúng nó sẽ không làm người khác bị thương đâu, chúng đã hôn mê hết rồi." An Đào Đào quơ quơ mấy con rắn độc trong tay, bốn cái đuôi liên tục đong đưa qua lại.

Đong đưa đến nỗi làm bố An sợ hãi vô cùng.

Mẹ An và An Định Nhiên cũng đang ôm lấy nhau, cả khuôn mặt của hai người đều sợ tới mức trắng bệch.

"An Đào Đào, cô đừng lại đây." Trong đầu của An Định Nhiên giống như bị đứt một cọng dây thần kinh, hốt hoảng la lên: "Đưa rắn độc ra chỗ khác đi, đưa ra chỗ khác đi..."

Giọng nói của cô ta rất chói tai, làm cho An. Đào Đào cảm thấy muốn thủng cả màng nhĩ.

Ngay lập tức, sắc mặt của Lục Sóc trở nên âm trầm vô cùng: "Hoàng Sâm, ném người ra bên ngoài, ồn ào."

Nghe tiếng anh nói, Hoàng Sâm xoa tay bước qua.

Trong lòng ba người nhà họ An lộp bộp, lúc này họ mới nhớ tới chỗ này là biệt thự của Lục Cửu Gia, không phải là nơi mà bọn họ có thể giở trò ngang ngược.

Bố An cố gắng gượng cười, cầu xin anh tha thứ ngay lập tức: "Cửu Gia, vừa rồi không phải chúng tôi cố ý, ngài tha thứ chúng tôi một lần đi."

An Định Nhiên lập tức che miệng lại, hoảng hốt nhìn Lục Sóc.

Trong mắt của Lục Sóc chỉ có một mình An Đào Đào mà thôi, những người khác anh đều xem như là không khí.

Hoàng Sâm không hề nể tình, trực tiếp kéo ba người đi ra ngoài, mở cửa ra ném toàn bộ cả nhà họ đi ra ngoài.

Sau khi ném xong, Hoàng Sâm phủi tay, nhìn ba người ở ngoài cửa, vui vẻ nói: "Đi nhanh đi, biệt thự nhà họ Lục không phải là nơi mà mấy người có thể làm ầm ĩ, chị dâu nhà chúng tôi cũng không phải là người mà mấy người có thể chửi bới, mấy người không xem cô ấy là bảo vật, nhưng Cửu Gia nhà chúng tôi lại xem chị ấy là bảo vật, nếu mấy người còn đám nói lung tung thì tôi sẽ bắn chết mấy người."

Nói xong, Hoàng Sâm xoay người rời đi, để lại ba cái mặt trắng bệch đầy sợ hãi.

"Cửu Gia, đã ném toàn bộ ra bên ngoi Hoàng Sâm vào phòng khách, cười hì hì nói.

Lục Sóc nâng lên mí mắt, vẻ mặt cũng dịu xuống.

Tay của An Đào Đào vẫn còn bấu chặt đầu rắn, cô đang suy nghĩ nên làm thịt con nào trước.

Hoàng Sâm thấy mình trở thành bóng đèn, xoay người rời khỏi, trong phòng khách lập tức cũng chỉ còn lại hai người An Đào Đào và Lục Sóc.

Lục Sóc nhìn thấy bốn con rắn độc trong tay cô, đôi mắt liếc qua nhìn một cái, nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi: "Em nhất định phải cầm nó sao?"

An Đào Đào vứt rắn độc xuống đất, nói: Không phải, tôi đang suy nghĩ nên làm thịt con nào trước, chất lượng của mấy con rắn độc này con nào cũng tốt cả, giết con nào trước cũng là một việc khó nghĩ lắm á."

Lục Sóc gõ nhẹ lên bàn, trong mắt đầy vẻ châm biếm.

An Đào Đào nhìn anh một cái, quay đầu tiếp tục tự mình suy nghĩ, không bao lâu, cô lấy ra một con đao nhỏ bắt đầu làm thịt rắt

Động tác giống như giết rắn chúa lúc trước, đôi tay thoăn thoắt, động tác thuần thục, bình tĩnh. Lúc này, phòng khách sạch sẽ bắt đầu tràn ngập mùi máu tươi, nhưng An Đào Đào giống như không ngửi được mùi máu tanh, vẫn bình tĩnh lấy mật rắn ra.

Nghe được mùi máu tươi quen thuộc, Lục Sóc híp mắt, ánh mắt anh lại bắt đầu trở nên điên cuồng.

Anh vuốt ve đôi môi, đầy vẻ thích thú.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play