Chu Mễ đắt tách trà nóng ra xa, nói: “Chị Hoàng Doanh vừa rồi cầm cốc nước, không cẩn thận suýt chút nữa làm đổ nước nóng bên trong ra.”

Tạ Như vẫn còn ngây người:"Đổ thì cứ để đổ đi."

Chu Mễ vẫn còn sợ hãi, nói: “Nước nóng hôi hổi, đối diện là tay của Đào Đào, nếu đổ ra thì tay của Đào Đào sẽ hỏng mất.”

“Hả?” Tạ Như trợn to hai mắt, cũng bắt đầu sợ hãi: “Đúng là đáng sợ, cũng may em nhìn thấy!

Chu Mễ gật đầu, lại nhìn về phía Hoàng. Doanh: “ Chị Hoàng Doanh, sau này chị phải cẩn thận hơn nhé.”

Hoàng Doanh có chút sợ hãi che ngực lại, nói: Chị biết rồi, cũng may em nhìn thấy nếu không, chị sẽ phạm sai lầm mất.”

Sau khi châm kim xong, An Đào Đào trầm. ngâm nhìn tách trà đã bị đặt ra xa, nước bên trong vẫn còn bốc hơi nghỉ ngút, trông rất nóng.

Đồ nóng như vậy không nên cầm mới đúng, tại sao lại bất cẩn như vậy?

Chẳng lẽ là cố tình?

An Đào Đào nhìn chằm chằm tách trà, ánh mắt dần dần thâm trầm, nếu như mu bàn tay cô bị bỏng, cô sẽ không châm cứu được.

“Bác sĩ An, vừa rồi tôi không cố ý, tôi rất xin lỗi.” Hoàng Doanh áy náy nhìn An Đào Đào, chân thành xin lỗi.

An Đào Đào ngước mắt nhìn Hoàng Doanh, bình tĩnh cười nói: “Chị Hoàng Doanh, chị không cần xin lỗi, tôi vẫn chưa bị bỏng, chị không cần lo lắng.”

Hoàng Doanh nghe xong lời này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng dần dần lại âm thẩm đắc ý, nhưng rất nhanh lại cảm thấy có chút thất vọng.

Khóe mắt An Đào Đào liếc cô ta một cái, lông mày càng nhíu chặt hơn.

Hoàng Doanh không để ý thấy, cô ta vẫn vui vẻ cười nói.

An Đào Đào thu hồi tầm mắt, rút từng cái kim châm ra: “Chị họ Tạ San, ngay mai em sẽ đến tiếp, trên cơ bản thì ngày mai sẽ châm cứu xong, rồi uống thêm chút thuốc thì là có thể khỏi hẳn.”

Tạ San rất phấn khích, liên tục cảm ơn cô.

Ngoài mặt Hoàng Doanh rất vui mừng, nhưng sâu trong mắt lại lộ ra một tia không cam lòng và ẩm hiểm.

An Đào Đào làm như không nhận ra, lại nói cho Tạ San nghe rất nhiều về việc chăm sóc, Tạ San say sưa nghe, gật đầu liên tục: “Bác sĩ An, chị sẽ chú ý, em yên tâm.”

An Đào Đào vui mừng mỉm cười.

Hoàng Doanh thấy cảnh này, nắm chặt vải hai bên áo, đôi mất cô ta tối tắm không rõ, nhưng ngay sau đó lại nở nụ cười: “San San, cậu phải nghe kỹ lời bác sĩ An nói, mụn trên mặt cậu mới mau lành được.”

Tạ San liên tục gật đầu: ““Tớ sẽ nghe kỹ."

Chỉ cần có thể tiêu trừ mụn trên mặt, muốn cô ấy làm gì cũng được!

Sau khi đặn đò xong, đám An Đào Đào chuẩn. bị rời đi, Hoàng Danh bảo Tạ San nghỉ ngơi trong nhà, bản thân thì chạy ra cửa tiễn bọn họ.

“Trước khi đi, Hoàng Doanh thuận miệng hỏi: “Bác sĩ An, nhà cô ở đâu?”

Cô ta vừa hỏi xong, đã nhận được ánh mắt kỳ lạ của Chu Mễ và Tạ Như

Hai người hỏi: “Chị không biết Đào Đào nhà bọn em là ai sao?”

Hoàng Doanh sờ mũi của mình, mờ mịt hỏi:" Là ai?"

Chẳng lẽ bác sĩ An này không phải bác sĩ bình thường?

Chu Mễ và Tạ Như đang định giải thích thì bị An Đào Đào cất ngang, cô chớp chớp mắt, cười nói: “Nhà tôi ở phía đông con đường đó, cách đây hơi xa. Có chuyện gì sao?”

Hoàng Doanh lập tức lắc đầu nói: “Không có việc gì, tôi chỉ thuận tiện hỏi một chút thôi.”

“Ø.” An Đào Đào nheo mắt lại nhìn Hoàng, Doanh, ánh mắt hiện giờ của cô trông rất giống với Lục Sóc.

Hoàng Doanh lập tức kinh hãi, cô ta đời ánh mắt ngay, cảm thấy chột dạ.

An Đào Đào cười ra tiếng, bọn Chu Mễ quay người rời đi.

Nhìn bóng lưng rời đi của bọn họ, ánh mắt Hoàng Doanh bắt đầu tối sầm lại, trở nên mờ mịt.

Khi trở về, Chu Mễ và Tạ Như nhìn An Đào Đào vài cái, định nói rồi lại thôi.

An Đào Đào bắt gặp ánh mắt của bọn họ, cười hỏi: “Hai người làm sao vậy? Có gì thắc mắc cứ hỏi đi, em sợ hai người nghẹn chết mất.”

Hai người nhìn nhau, thấp giọng hỏi: “Đào Đào, sao bọn chị cảm thấy hành động hôm nay của em bất thường thế? Nếu bình thường em rất kiệm lời nhưng hôm nay em lại rất tự cao, lại còn cam đoan mặt của chị họ Tạ San sẽ khỏi hẳn, lời thể thốt như vậy không giống tác phong thường ngày của em.”

Phong cách thường ngày ư?” An Đào Đào xoa cằm: “Em vẫn luôn vậy mà, mặt của chị họ Tạ San chắc chắn sẽ khỏi hẳn, nên em tự cao chút cũng không có chuyện gì, các chị nói xem, có đúng không?”

Hai người không nói gì, nhưng vẫn không. hiểu sao: “Đúng thì đúng, nhưng bọn chị luôn cảm thấy hình như em đang giấu bọn chị chuyện gì đó.”

An Đào Đào xòe hai tay ra, vẻ mặt vô tội: “Có chuyện gì mà em lại giấu hai người được chứ?”

Hai người dừng một chút, hình như đúng là không có chuyện gì giấu điểm bọn họ thật, có lẽ là do bọn họ mẫn cảm quá.

Thấy bọn họ không còn tò mò, cũng không hỏi nhiều nữa, An Đào Đào mới thở phào nhẹ nhõm.

Bây giờ cô chỉ đang trong giai đoạn phỏng đoán thôi, đợi đến hi chắc chắn thì nói sau.

Sau khi trở về nhà, An Đào Đào phát hiện hôm

Có rất nhiều ô tô đậu trước cổng biệt thự, đều là những chiếc xe hàng hiệu, trông thân xe mượt mà, vừa sang trọng vừa quý phái.

An Đào Đào nhìn đống xe này với vẻ khó hiểu, cô đã ở trong biệt thự hơn ba tháng rồi, trong khoảng thời gian này, lúc nào biệt thự cũng vắng. vẻ, tên Lục Sóc không thích kết bạn kết bè, ngày thường càng không có ai tới thăm.

Bây giờ, tình hình này, chuyện gì đang xảy ra vậy?

An Đào Đào bước vào phòng khách với vẻ nghỉ hoặc, vừa vào đã thấy một vài người ăn mặc chỉnh tể sang trọng, trông giố ng nhà thiết kế đang đứng ở giữa phòng khách, sẵn sàng đợi lệnh.

Lục Sóc khoanh chân ngồi ở trên sofa, như thể Ma Vương ngôi trên ngai vàng cực kỳ cao. quý.

Nhìn thấy An Đào Đào tiến vào, Lục Sóc hơi hơi nâng người lên, ngay cả những người mặc trang phục của nhà thiết kế đó đều nhìn về phía cô với ánh mắt tràn đầy chờ mong.

An Đào Đào bị loại ánh mắt này làm cho khiếp sợ, càng cảm thấy kỳ quái.

Đây là, đang làm gì thế?

“Cửu Gia, có nhiều người quá...” An Đào Đào nở một nụ cười cứng ngắc.

Mặt Lục Sóc vô cảm vẫy tay với cô.

An Đào Đào ngoan ngoãn đi tới: “Cửu Gia, những người này tới đây làm gì thế?”

Lục Sóc đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cảm giác mịn màng khiến anh thoải mái nheo mắt lại: “Thứ sáu là buổi tiệc, đám người này đặc biệt đến đây thiết kế lễ phục cho em, ngoại trừ lễ phục ra, còn có cả thiết kế trang sức nữa.”

Hả?

Tức là thiết kế một món quà có một không hai và bộ trang sức chỉ có duy nhất cho cô?

“Đặc biệt thiết kế cho tôi ư?” An Đào Đào. chớp chớp mắt, vừa vui mừng vừa lo sợ: “Vậy có được không? Có phiền phức quá không?”

Lục Sóc nhướng mày cười lạnh: “Phiển phức? Sao lại phiền phức?”

An Đào Đào hơi nuốt nước miếng, không nói nên lời.

Các nhà thiết kế vội vàng chào đón cô, cười. nói: “Có thể thiết kế quần áo cho cô Lục là vinh hạnh của chúng tôi, sao có thể phiền phức được?”

“Cô Lục xinh đẹp như này, trong đầu tôi đã hiện lên rất nhiều kiểu đáng trang sức, không được, tôi phải nhanh vẽ ra thôi, không lại quên mất.”

“Tôi cũng nghĩ ra rất nhiều kiểu đáng quần áo, tôi cũng phải vẽ ra mới được."

Nhìn thấy bọn họ quá mức phấn khích, vẻ mặt của An Đào Đào đột nhiên trở nên vi diệu

Lần trước Lục Sóc đưa cô đến cửa hàng lễ phục cao cấp chọn một bộ, nhưng giờ lại thuê thẳng đội ngũ thiết kế, đặc biệt đến đây thiết kế.

Đúng là người có tiền, ngay cả một bộ lễ phục thôi cũng cần chú ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play