Chu Mễ chớp chớp mắt, trong thời gian ngắn không phản ứng kịp: “Là sao?”

An Đào Đào hạ thấp giọng nói, hai tròng mắt giảo hoạt: “Cho dù tôi không biết, nhưng bên cạnh Cửu Gia có nhiều người tài như vậy, tôi về hỏi một chút, chắc chắn có thể thiết kế ra một cái không tồi."

Nghe cô nói như vậy, Chu Mễ cuối cùng cũng hiểu ra: “Lợi hại ghê á Đào Đào, hèn gì cậu đột nhiên đồng ý, thì ra cậu có ý định này! Nếu An Định Nhiên biết được nhất định sẽ tức chết.”

An Đào Đào chớp chớp hai mắt, hai con ngươi trong suốt linh động: “Có tức chết hay không thì tôi không biết, dù sao cô ta chèn ép tôi như tôi nhất định sẽ không thể để cho cô thực hiện được.”

Chắc cô ta bị bệnh á." Chu Mễ xoa xoa cánh tay, vẻ mặt ghét bỏ.

An Đào Đào nâng cằm, ra vẻ cao thâm: “Bệnh chuyên ép buộc người khác á hả?”

Chu Mễ cười chọt vài cái trên mắt cô, nói: “Cái miệng nhỏ nhắn này của cậu độc thật.”

"Cũng bình thường thôi." An Đào Đào cười, sửa sang lại toàn bộ đồ đạc cần chuẩn bị cho tiết học tiếp theo.

Đến buổi chiều, Tạ Như lại nhảy nhót đến tìm hai người bọn họ ăn cơm trưa.

Vết mụn trên mặt cô ấy cũng sắp biến mất, không nhìn kỹ thì hoàn toàn nhìn không ra, hiện tại làn đa cô ấy trắng sáng, khuôn mặt xinh đẹp, lúc đi bộ tràn đầy tự tin, lập tức hấp dẫn không ít bạn nam.

"Chị Tạ Như, rất nhiều nam sinh đều đang. nhìn chị đấy." Chu Mễ thì thẩm, vẻ mặt trêu chọc.

Tạ Như hếch cằm lên, hừ nhẹ một tiếng: “Bọn họ muốn nhìn thì để cho bọn họ nhìn đi, lúc chị mọc mụn, bọn họ tránh chị như rắn rết, bây giờ lại đến xum xoe nịnh bợ thì muộn rồi nhá, chị chỉ muốn làm chó độc thân vui vẻ cùng mấy đứa.”

"Đào Đào nhà chúng ta có độc thân đâu." Chu Mễ nhướng mày: “Cậu ấy là người phụ nữ của Cửu Gia chúng ta mà.”

Nói đến Lục Sóc, Tạ Như lập tức kinh hãi.

Toàn thân người đàn ông kia tản ra hơi thở hung ác mà nham hiểm, khiến người ta sợ tới mức không dám thở đốc, chọc không nổi.

"Hai người đang thì thầm cái gì vậy?" An Đào. Đào liếc nhìn hai người.

Hai người liên tục xua tay: “Không có gì, không có gì.”

Lúc này, một cô gái đi tới trước mặt, cô ta khóc sướt mướt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hai tròng mắt đỏ như hạch đào, trông rất đáng thương.

"Ủa, người đó không phải là Lâm Hiểu Kiểu sao?" Chu Mễ chỉ vào cô gái kia, kinh ngạc kêu lên một tiếng.

Tạ Như đã sớm chú ý tới Lâm Hiểu Kiều, cô ấy trầm mặt xuống, không nói lời nào.

Chu Mễ hơi lúng túng che miệng, giữa hai người hẳn là đã đàm phán thất bại, cái miệng này của cô ấy sao lại nhanh nhảu như vậy chứ?

"Trời nóng quá, chúng ta đi mua chai nước giải khát uống đi?" An Đào Đào thấy bầu không, khí không đúng bèn muốn lôi kéo các cô đến quầy bán hàng trong trường, chỉ cần đi qua đó là có thể lập tức vòng qua Lâm Hiểu Kiều.

Không đợi các cô mở miệng, Lâm Hiểu Kiều đã phát ra sự tồn tại của các cô.

Hai con ngươi của cô ta sáng ngời, đầu ngón tay động đậy, vội vã đi tới, còn chưa đi được mấy bước nước mắt của cô ta lại rơi xuống lã chã, tựa. như vòi nước.

“Như Như, cậu thật sự không chơi với tớ nữa sao?" Lâm Hiểu Kiều dùng đôi mắt phiếm hồng. nhìn Tạ Như, yếu đuối hỏi.

Tạ Như lạnh lùng nhìn cô ta, một câu cũng không nói.

Lâm Hiểu Kiều hít hít mũi, khóc càng thương tâm hơn: “Như Như, tớ thật sự không cố ý, tớ xin lỗi cậu, cậu tha thứ cho tớ được không?”

Cô ta rơi nước mắt, thấy mà thương.

Đầu óc của Chu Mễ và An Đào Đào đều muốn nổ tung, ngày hôm qua là ai một mực nói Tạ Như xấu, nói vì tiền mới làm bạn với Tạ Như? Sao mới một ngày đã biến thành cô gái đáng thương thế rồi?

Tạ Như nhìn chằm chằm cô ta, lạnh lùng cười nhạo: “Lâm Hiểu Kiều, tôi nghĩ ngày hôm qua tôi đã nói rất rõ ràng rồi.”

Lâm Hiểu Kiều khẽ nhếch cánh môi, không chỉ khuôn mặt mà ngay cả chóp tai cũng đỏ lên, tựa như bị người ta bắt nạt: “Như Như, tớ thật sự không cố ý đâu, cậu muốn đánh muốn mắng cũng. được, chỉ mong cậu tha thứ cho tớ, ở ngôi trường. này tớ chỉ có một người bạn là cậu thôi.”

"Lâm Hiểu Kiều, chúng ta đã không còn là bạn bè nữa." Tạ Như sắp bị cô ta làm cho ghê tởm.

Rõ ràng là ngày hôm qua các cô đã nói xong xuôi rồi, sao hôm nay lại đến làm người ta ghê tởm nữa?

"Như Như..." Lâm Hiểu Kiều nức nở một tiếng, tựa như một con thú nhỏ đáng thương bị vứt bỏ.

Ngay sau đó, các sinh viên khác cũng đánh hơi được có biến.

Bọn họ cũng biết Tạ Như và Lâm Hiểu Kiểu, nhất là Tạ Như, mọi sinh viên đều có ấn tượng sâu sắc với cô ấy.

"Đó không phải là Tạ Như sao? Cái cô mà mặt mụn gớm ghiếc ấy, cũng chỉ có Lâm Hiểu Kiều mới đám chơi cùng cô ta chứ ai mà đám.”

"Đúng vậy, cô ấy và Tạ Như như hình với bóng, sao thế, bây giờ cạch mặt nhau rồi à?"

“Không phải chứ, nếu thật sự là như vậy thì Tạ Như này cũng quá vô lương tâm, lúc xấu thì đối xử tốt với người ta, lúc đẹp thì đá văng người ta ngay."

Các bạn học không biết nội tình nên đều chỉ trích Tạ Như, về phần Lâm Hiểu Kiểu thì lại được người ta đồng cảm.

Nghe được những lời trách mắng của người khác, Tạ Như thiếu chút nữa tức điên, cô ta khóc lóc chạy tới tỏ ra yếu thế, không phải là vì có ý này. đấy chứ?

"Lâm Hiểu Kiểu, cậu hoàn toàn không hề thật lòng làm bạn với tôi." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tạ Như đỏ bừng, trong mắt toàn là sự tức giận: “ Cậu làm bạn với tôi là bởi vì trong nhà tôi có tiền, thời điểm tôi nổi mụn, vì muốn làm nổi bật cái bản mặt của mình nên cậu mới như hình với bóng với tôi.”

Lâm Hiểu Kiểu liên tục lùi lại, tựa hồ không nghĩ tới cô ấy lại nói như vậy: “Tớ không có..."

Cô ta che miệng, khóc nức nở, cực kỳ thảm thiết.

Tạ Như nhìn chằm chằm cô ta, mặt không chút biểu cảm: “Có hay không, trong lòng cậu tự hiểu rõ.”

Lâm Hiểu Kiểu hít hít mũi, đột nhiên chỉ vào

trong nhà tớ không có tiền, không xứng chơi với các cậu, đúng không?”

Chu Mễ và An Đào Mễ nằm không cũng trúng đạn, sắp bị lời nói vô tri của Lâm Hiểu Kiều làm cho bật cười.

Tạ Như cũng sắp tức chết, sắc mặt hơi đen: “ Lâm Hiểu Kiều, cậu đừng nói bậy nói bạ.

" Huhu, tớ biết mà, các cậu tệ lắm..." Lâm Hiểu Kiều che mặt xoay người bỏ chạy, quả thực tựa như một đóa hoa trắng bị ức hiếp.

Còn Tạ Như lại bị các bạn học chỉ trích.

"Tạ Như trầm mặt, thiếu chút nữa bị tức đến ngất đi. Trước kia sao cô ấy lại có thể cảm thấy Lâm Hiểu Kiểu thẹn thùng hướng nội, rõ ràng cô ta là một đóa hoa trắng giết người không cần dao.

Thấy các bạn học còn đang bàn tán không. ngớt, An Đào Đào lạnh lùng, khí thế trên người lại giống như Lục Sóc: “Hay không? Xem kịch thì phải trả tiền.”

Bị khí thế trên người cô đọa sợ, các bạn học xô đẩy nhau rời đi, rất nhanh đã không thấy bóng đáng đâu nữa.

An Đào Đào cười vỗ vỗ bả vai Tạ Như, nói: Không sao, bọn họ đều đi cả rồi.”

Tạ Như nhìn chằm chằm cô, nhất thời cực kỳ muốn khóc, thật sự là ấm ức muốn chết.

An Đào Đào lập tức ải đến cửa hàng đối di mua ba chai nước giải khát, sau đó, ba người ngồi trên bậc thềm, gió ấm thổi qua, thổi tóc các cô bay tán loạn.

"Nào, uống chút đồ uống đi, chúng ta giải quyết triệt để chuyện vừa rồi." An Đào Đào đưa đồ uống cho các cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play