Thẩm Họa Họa siết thật chặt túi xách đang. cầm trong tay, ánh mắt thản nhiên, vẻ mặt bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra: Đúng vậy, đây Tà lịch trình làm việc của em ở nơi này, anh Lục Sóc có thể kiểm tra."
Nói xong, cô ta mở túi xách, lấy lịch trình làm. việc từ bên trong ra đưa cho Lục Sóc.
Nhưng Lục sóc lại không thèm liếc mắt một cái, đời ánh mắt sang chỗ khác.
"Thẩm Họa Họa cẩm chặt lịch trình trong tay, vẻ mặt buồn bã, chỉ trong giây lát thôi cô ta đã iu xìu giống như một bông hoa héo rũ.
An Đào Đào ở bên cạnh nhìn hai người vài lần, cô phát hiện không khí giữa hai người trong lúc này thật đặc sắc, dáng vẻ của Lục Sóc là thật sự chán ghét, không thèm để ý, còn Thẩm Họa Họa giống như là con gián đánh không chết, vẫn luôn đểý tới anh.
Về phần cô vô cớ bị dính vào giữa, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
"Cửu Gia, chút nữa anh có muốn đến bệnh viện khám lại hay không?" An Đào Đào nắm vạt áo. của anh, nhỏ giọng hỏi.
Lục Sóc nhướng mày: "Em muốn tôi đi hừm?"
.An Đào Đào suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Đúng vậy, chúng ta bị nhốt ở trong sơn động, dụng cụ dùng không được tốt lắm, tôi sợ sẽ có sai sót."
Lục Sóc cười khẽ, nếu thực sự có chuyện gì, anh sẽ ăn vạ cô để cô tới phụ trách, như vậy cô cũng sẽ chạy không thoát.
Anh liếm khóe môi, trong mắt chợt lóe lên tia. sáng kì lạ.
An Đào Đào bị ánh mắt của anh làm cho. hoàng sợ, cô cảm giác được anh đang tính toán cái gì đó, thấy vậy, cô âm thẩm lặng lẽ lùi vài bước, giảm nhẹ cảm giác tồn tại của bản thân xuống. mức thấp nhất.
Tại bệnh viện lớn nhất của nước S.
Lục Sóc nằm ở trên giường bệnh, anh được kiểm tra bằng các loại dụng cụ tối tân, đảm bảo hiệu quả chính xác nhất, trải qua vài tiếng đồng hồ, bác sĩ ngoại quốc mới cầm một bản báo cáo đi ra.
“Bác sĩ, anh Lục Sóc sao rồi”" Nhìn thấy bác sĩ cẩm bản báo cáo đi ra, trên mặt của Thẩm Họa Họa lộ rõ vẻ lo lắng.
Hoàng Sâm và anh Đàm đều tự giác đứng ở một bên, nhưng trong lòng cũng lo lắng không kém.
"Ai là người nhà của bệnh nhân?" Bác sĩ ngoại quốc lật xem bản kết quả kiểm tra, cất tiếng hỏi bằng tiếng Trung bập bẹ.
An Đào Đào vốn không muốn đi lên góp vui nhưng khi cô nghe được bác sĩ hỏi về người nhà, cô lại suy nghĩ một chút rồi đi lên: "Tôi là vợ của anh ấy, hiện tại anh ấy thế nào rồi?"
"Người bệnh khôi phục rất tốt, thật khó tưởng. tượng được là bị thương trong hoàn cảnh tệ hại như vậy mà người bệnh lại không bị nhiễm trùng, cũng không có phát sốt, chuyện này đúng là rất hay." Bác sĩ ngoại quốc kích động, nói: "Còn vết thương của anh ta nữa, vừa nhìn sơ qua là biết đã được xử lý, tay nghề của bác sĩ khám bệnh cho anh ta rất giỏi.
"Cảm ơn." An Đào Đào cười rộ lên, tiếp nhận lời khen một cách tự nhiên.
Bác sĩ ngoại quốc ngạc nhiên hô lên một Vết thương của anh ta là đo cô xử lý sao? Cô còn biết chữa bệnh à?"
"Biết một chút về Đông y và châm cứu." Đôi. môi của An Đào Đào khẽ cong lên, lúc cô nói về việc chữa bệnh thì cả người rạng rỡ hẳn ra, mặt mày cũng lộ ra sự tự tin, kiêu ngạo về bản thân.
Hai tròng mắt của vị bác sĩ ngoại quốc trợn to, Tại tiếp tục ngạc nhiên mà hô lên: "à loại bắt mạch và châm cứu thần bí trong truyền thuyết đó. Sao?"
An Đào Đào cười gật đầu.
"Quốc gia của các cô đúng là một đất nước thần kỳ!" Bác sĩ ngoại quốc đâng tràn cảm xúc nói.
Lần này, An Đào Đào chỉ cười mà không nói gì.
Vậy hiện tại anh Lục Sóc không có nguy hiểm về tính mạng nữa đúng không?" Thẩm Họa. Họa thấy bọn họ nói chuyện vui vẻ như vậy, trong lòng đột nhiên có chút không thoải mái, không nhịn được mà nói chen vào.
"Không sao, bệnh nhân chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt, đừng vận động mạnh là được." Bác sĩ ngoại. quốc vừa nói thêm mấy câu đã bị gọi đi tham gia vào một cuộc tiểu phẫu rồi.
Đợi cho bác sĩ ngoại quốc vừa đi khỏi, Thẩm. Họa Họa mới đi tới bên cạnh giường bệnh, cô ta muốn nâng Lục Sóc dậy.
Nhưng Lục Sóc đã lần theo giường bệnh mà đứng lên trước khi cô ta bước tới, anh mặc vào chiếc áo khoác màu đen, bước về phía An Đào Đào.
Bàn tay của Thẩm Họa Họa cứng đờ, sắc mặt biến đổi liên tục.
"Đi." Khi hai chân đứng vững ở bên cạnh An Đào Đào, Lục Sóc mới mở miệng, khẽ nói
An Đào Đào nhẹ nhàng dùng tay đỡ lấy Lục Sóc, đáp: "Được."
Đoàn người quay trở lại trong khách sạn lớn nhất của nước S, khi Thẩm Họa Họa cũng muốn. bước vào theo bọn họ, đột nhiên Lục Sóc dừng bước, đôi mắt tối tăm xoáy chặt vào cô ta, giống như là đang nhìn kẻ thù không đội trời chung, muốn chực chờ cắn chết cô ta trong giây tiếp. theo.
Thẩm Họa Họa ngẩn ra, hóa đá tại chỗ ngay. Tập tức.
Lục Sóc nghiêng người, hiện giờ cả người anh. giống như được bao quanh bằng một tầng khí lạnh, hai tròng mắt như một cái hố sâu thăm. thẳm: "Trở về ngay lập tức, đừng cho là tôi không biết tại sao cô lại xuất hiện ở chỗ này."
"Thật sự là em tới đây là vì có lịch trình mà." Thẩm Họa Họa phản bác lại theo bản nẵng, trong, đôi mắt đẹp hiện ra một tỉa bối rối.
Lục Sóc cười nhạo, trên mặt hiện rõ sự châm. chọc: "Tôi lặp lại lần nữa, trở vể! Nếu không, những người liên quan tới việc nói hành tung của tôi cho cô biết đều sẽ chết."
Thẩm Họa Họa giống như nghĩ đến việc gì đó, cả người lập tức run lên, giống như một đóa hoa mỏng manh đang run rẩy trong mưa, đôi mắt ươn ướt mang theo nét phong tình của người con gái Giang Nam.
Lục Sóc lại chẳng bị ảnh hưởng chút nào đối với sự đáng thương yếu đuối của cô ta. Anh kéo. theo An Đào Đào rồi xoay người bước đi, và cũng. không thèm liếc mắt nhìn Thẩm Họa Họa một lần nào.
Cho đến khi hai người đi xa, Thẩm Họa Họa mới tỉnh lại từ nỗi sợ hãi, cô ta khẽ mím đôi môi đỏ mọng của mình, đôi mày xinh đẹp tỉnh tế cũng nhíu lại, vẻ mặt mơ hồ như có điều gì đó không hiểu rõ.
"Cô Thẩm, nếu không để chúng tôi đưa cô ra sân bay?" Hoàng Sâm đứng ở bên cạnh cô ta, lên tiếng thăm dò.
Thẩm Họa Họa nhướng mày nhìn anh ta, vẻ mỏng manh đáng thương lúc nãy đã biến mất từ lâu, hiện tại, cô ta trở nên dịu đàng và cao quý như giống như người phụ nữ trong tranh, đây cũng là điều mà Thẩm Họa Họa vẫn luôn lấy đó làm kiêu ngạo: "Không cần, tôi tự đi được."
Thẩm Họa Họa cầm túi xách bước đi, ánh mặt trời chiếu vào người cô ta làm cho khí chất của cô ta càng thêm thu hút người đối điện.
Thấy bóng đáng của cô ta đã đi xa, lúc này, Hoàng sâm mới lau đi mồ hôi trên trán, nói: "Tôi thật sự không hiểu nổi, cái người Thẩm Họa Họa kia rốt cuộc là tới đây để làm gì, quan hệ của Cửu Gia nhà chúng ta và chị dâu tốt như vậy, không, phải là cô ta muốn đến đây để chen ngang chứ?"
Anh Đàm mím môi, không có ý kiến.
Nhưng mà, chị dâu nhà chúng ta thật sự mạnh mẽ vô cùng." Hoàng Sâm nghĩ đến lúc An Đào Đào đầm mưa đến cầu cứu viện, trên người còn bị nhánh cây cứa bị thương, nhưng cô lại không hề than đau một chút nào, anh ta ôm đầu còn chớp mắt.
"Ngưng mấy cái hành động đó của cậu lại đi, thật ghê tởm." Anh Đàm nhíu mày, vẻ mặt đầy. ghét bỏ.
Hoàng Sâm ngẩng đầu lên liếc mắt xem. thường, thật mất hứng.
Trong phòng hạng tổng thống, An Đào Đào. đang cẩn thận nhìn vết thương trên người mình qua tấm gương.
Cánh tay, trên đùi, chỗ nào cũng đều bị cứa qua, từng vết, từng vết rướm máu đỏ nổi bật trên. làn đa tuyết trắng, lúc đầu cô còn cảm thấy không có gì, nhưng bây giờ lại thấy vô cùng ghê rợn và dọa người, còn rất xấu nữa.
Nhưng mà cũng may là những vết thương này cũng không sâu, chỉ cần xử lý tốt, sẽ không để lại sẹo.
An Đào Đào nhẹ nhàng thở ra, thay bộ quần áo vẫn còn đang ướt sũng rồi mới bước ra phòng vệ sinh. Lúc này, Lục Sóc đang ngồi ở trên ghế sofa. gác hai chân lên trông có vẻ lười nhác nhưng ánh mắt anh lại cho thấy tỉnh thần không hề uể oải chút nào, ánh mắt sáng quắc, giống như là một thanh kiếm sắc bén và lạnh lẽo như bằng.
An Đào Đào không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cô cảm thấy nếu nhìn vào sẽ bị ánh mắt đó nuốt chửng.
"Em nói thử xem, ngày hôm đó có chuyện gì xảy ra?" Lục Sóc đứng dậy, đôi mắt sắc bén nhìn xoáy vào cô, chuyển động không ngừng. Vấn đề này anh chưa hỏi tới, cảm thấy việc xảy ra ở trong sơn động có điểm gì đó không thích hợp cho lắm.
Một lúc sau An Đào Đào mới bắt đầu hiểu được Lục Sóc đang hỏi về cái gì, cô cố gắng nhớ lại, nói: "Ngày hôm đó sau khi anh ra ngoài, tôi trở về phòng nghỉ ngơi, trong lúc tôi mơ mơ màng màng thì có người đến gõ cửa, tôi nghĩ là là nhân viên của khách sạn nên đi ra mở cửa, nhưng lập tức cảm thấy không thích hợp nên định đóng cửa lại, ai ngờ động tác của người kia quá nhanh, lấy khăn tẩm thuốc mê che mũi miệng của tôi lại làm tôi hôn mê, khi tỉnh lại đã thấy mình bị trói."
Bây giờ nhớ tới lúc đó, cô vẫn có chút sợ hãi, đó là một bắt cóc trắng trợn.
Lục Sóc đan hai tay vào nhau, không nói chuyện, sắc mặt đen như mực.
"Bây giờ mới chợt nhớ tới đến, hình như. người đó làm vậy là có kế hoạch, có mục đích chứ không phải đột nhiên phát sinh." An Đào Đào lo lắng siết chặt bàn tay: "Người đó chọn lúc Cửu Gia không có ở đây mới ra tay, khẳng định là có theo đõi chúng ta, ngụy trang thân phận, còn mang theo khăn có tẩm thuốc mê, không cần tiển chỉ cần mạng, Cửu Gia, có phải là kẻ thù của gia đình anh không?"