An Đào Đào không rõ tại sao Lục Sóc lại hỏi như vậy, chẳng lẽ, là muốn giúp mình lấy được bộ kim châm này?
Nhưng mà, giá khởi đầu đã là năm trăm ngàn, thật sự rất đắt.
Trên người cô cũng không có sẵn nhiều tiền như vậy, tấm card đen duy nhất cũng là Lục Sóc. cho cô, nếu như cô dùng tấm card đen kia, bốn làm tròn thành năm cũng tương đương anh giúp mình mua.
Lúc này An Đào Đào mới nhận ra tiền quan trọng cỡ nào, nhất là một khoản tiền thuộc về mình.
Nhưng tháng mười hai này, bệnh viện sẽ chuyển một khoản tiền lương vào thẻ của cô, tháng này cô làm không tệ, thu nhập cũng có thể rất khả quan.
An Đào Đào nghĩ đẹp trong lòng, lúc này cũng bắt đầu đấu giá bộ kim châm kia.
"Thánh Nhân Châm Cứu" là một truyền thuyết, đám người nổi tiếng cũng vô cùng muốn lấy được bộ kim châm này, tuy nói bọn họ không biết châm cứu, nhưng bọn họ muốn coi như sưu tầm mà đặt ở vị trí bắt mắt nhất trong nhà, cảm. giác phong cách cũng sẽ được nâng cao theo.
"Sáu trăm ngàn."
“Sáu trăm năm mươi ngàn."
"Bảy trăm ngàn."
Giá không ngừng tăng lên, không có tiển An Đào Đào chỉ có thể ngồi một bên yên tĩnh như gà, nhưng xao động trong lòng vẫn như trước không. thể ngừng lại.
Bộ kim châm này thật là đẹp, thật tỉnh xảo...
Đến khi bộ kim châm này tăng vọt tới một triệu, đột nhiên Lục Sóc giơ bảng số lên, âm điệu mạnh mẽ: "Hai triệu."
Từ một triệu tăng vọt đến hai triệu, Lục Sóc vô cùng hào phóng dẫn đến mọi người náo động lần nữa, An Đào Đào cũng bị hào phóng không cần mạng này đọa cho ngây người.
Anh cũng không biết châm cứu, đấu giá loại đồ này làm gì? Chẳng lẽ, thật sự là mua cho cô sao?
An Đào Đào nhếch đôi môi, lời ngăn cản bị cô dẫn xuống lòng trong phút chốc, nhỡ đâu Lục Sóc chỉ là mua về thưởng thức thì sao? Vẫn nên đừng. lên tiếng tìm cảm giác tồn tại.
Sau khi Lục Sóc nói hai triệu, sau mấy giây hội đấu giá yên lặng, lại một giọng nói vang lên, dường như muốn đoạt với anh: Hai triệu lẻ năm mươi ngàn."
"Ba triệu." Mặt Lục Sóc không cảm xúc, đến mắt cũng không nháy một cái.
An Đào Đào hơi há to mồm, vậy mà tăng thẳng đến ba triệu, trời ạ, thật là điên rồi.
Giọng nói kia nghiễm nhiên cũng bị dọa ngây người, lúc lâu cũng không lên tiếng nữa.
Cũng không lâu lắm, nhân viên công tác đã đưa bộ kim châm kia đến tay Lục Sóc.
Lục Sóc đến liếc cũng chẳng liếc, đã nâng môi mỏng nói: "Đưa cô ấy."
Nhân viên công tác khẽ giật mình, sau khi lấy lại tỉnh thần mới đưa kim châm tới tay An Đào Đào.
An Đào Đào kinh ngạc tiếp nhận bộ kim châm,cả người bắt đầu hoảng hốt, thật sự là Lục Sóc đấu giá cho cô à, nói cách khác cô không tự mình đa. tình đúng không?
Nhưng bộ kim châm này quá quý giá rồi, nếu nhận thì sẽ luôn có chút cảm giác không được tự nhiên, nhưng nếu như không nhận, Lục Sóc sẽ lại trở mặt.
An Đào Đào xoắn xuýt một lát, cong môi cười rộ lên, tươi cười sáng lạn như mặt trời: "Cảm ơn. Cửu Gia, bộ kim châm này tôi thật sự vô cùng thích."
Mặt Lục Sóc không biểu cảm ừ một tiếng, tâm trạng có chút sung sướng.
Những người nổi tiếng ở đây, chỉ cảm thấy hình như bị cho ăn một miệng thức ăn cho. chó.
Vốn bọn họ tưởng rằng Lục Sóc đấu giá kim châm chỉ vì sưu tầm, không ngờ lại là để giành được nụ cười của hồng nhan, Lục Cửu Gia hung ác nham hiểm làm cho người ta sợ hãi lại cũng có lúc lãng mạn như vậy?
Hoàn toàn đổi mới tam quan của bọn họ!
Kim châm vừa ra, thì đồ vật kế tiếp đồ càng không còn lực hấp dẫn, ba mươi phút về sau buổi. đấu giá này cứ như vậy kết thúc.
Đám người nổi tiếng rời đi trong nháy mắt, nhưng Lục Sóc vẫn ngồi nguyên tại chỗ không động đậy, lúc này, anh Đàm gạt mở đám người ra, đi tới trước mặt Lục Sóc nhẹ giọng nói nhỏ: "Cửu Gia, phòng bao 204, "Phúc Mãn Giang Sơn".
"Đi." Lục Sóc đứng lên, bóng người cao dài đao động dưới ánh đèn.
Thấy anh đứng lên, An Đào Đào cũng đứng lên theo,nhưng cô vừa mới nghe được cái gì mà phòng bao "Phúc Mãn Giang Sơn" chẳng lẽ, hiện tại họ phải đi nhà hàng kiểu trung hoa đó ăn cơm?
Đúng lúc, cô cũng đói bụng.
Lúc đi ra ngoài An Đào Đào mới phát hiện, nhà hàng trung hoa "Phúc Mãn Giang Sơn" ở ngay đối diện chỗ đấu giá, một vài người nổi tiếng cũng đã đặt trước chỗ bên trong, vừa ra ngoài liền đi thẳng tới nhà hàng trung hoa bên kia.
An Đào Đào nhìn cảnh tượng như kiểu long trọng này, khóe miệng không khỏi co lại, ăn một bữa cơm cũng không thể yên tĩnh.
Đi vào phòng bao 204, anh Đàm lại nói nhỏ bên tai Lục Sóc: "Cửu Gia, người nọ đang ở bên trong."
An Đào Đào đi theo anh đi vào, thấy trong. phòng bao có hai người, một nam một nữ, đều tầm ba mươi lăm tuổi, nam thì một thân chính trực, nữ thì tươi cười địu dàng, có loại ý vị không, nói ra được.
Càng quỷ dị hơn chính là, An Đào Đào đã quen biết bọn họ, đây không phải là vợ chồng Triệu Đình Sâm tặng bảng cho cô trước đó không lâu sao? Người mà Lục Sóc nói một tháng trước, chính là bọn họ?
Suy nghĩ An Đào Đào chuyển trăm mối, bầu không khí kỳ lạ trong phòng bao lại khiến người vô cùng áp lực.
Triệu Đình Sâm đứng lên trước, bắt tay với Lục Sóc nói: "Lục Cửu Gia."
Cả người anh ta tản ra khí chất chính trực, nhưng ánh sáng lạnh nơi đáy mắt bộc phát trong nháy mắt khi nhìn thấy Lục Sóc, bất kể thế nào, anh ta đều ghét người đàn ông sát khí đầy người này, giống như Đại Ma Vương, đại biểu cho tà ác.
"Anh Triệu." Lục Sóc trầm ngâm, giọng nói khàn khàn chứa nguy hiểm.
Cô Triệu không đứng lên, chỉ gật nhẹ đầu với Lục Sóc, mà trong mắt cô ấy cũng có sự đề phòng. với Lục Sóc.
Nhưng loại đề phòng này khi nhìn sang. hướng An Đào Đào, tan rã trong nháy mắt, khóe môi cô ấy hơi nhếch, trong mắt đều là ngạc nhiên. mừng rỡ: "Bác sĩ An, sao cô lại ở đây vậy?"
Triệu Đình Sâm bên cạnh giương mắt nhìn qua, ánh sáng lạnh trong mắt lại được ngạc nhiên mừng rỡ thay thế, tràn đầy hốc mắt: "Bác sĩAn, không ngờ lại có thể gặp cô ở chỗ này. Nhờ có cô mà đứa nhỏ trong bụng vợ tôi vô cùng khỏe mạnh!"
Trong chốc lát, An Đào Đào trở thành tiêu điểm của mọi người ở đây, mà Đại Ma Vương Lục Sóc đã bị quên lãng, cô sờ sờ mũi, ngượng ngùng cười nói: "Tôi tới ăn cơm, tới ăn cơm theo Cửu Gia."
Nghe vậy, hai vợ chồng sửng sốt, bọn họ hoàn toàn không ngờ thần y An Đào Đào vậy mà lại quen biết Lục Sóc.
Rõ ràng hai người kia này sống trong thế giới khác nhau mà...
Đột nhiên Lục Sóc nắm lấy bàn tay nhỏ bé của An Đào Đào, chiếc nhân huyết bồ câu trên ngón áp út cô cũng tản ra tỉa sáng chói mắt: "Vợ tôi, An Đào Đào."
Không ngờ Lục Sóc lại nói như vậy, khuôn mặt An Đào Đào đỏ lên trong nháy mắt, đỏ au giống như một quả táo nhỏ.
Hai vợ chồng khiếp sợ lần nữa, cô lại là cô vợ nhỏ của Lục Sóc?
Chuyện ồn ào xôn xao trên weibo đó.
Vốn tưởng rằng cô gái đó là loại ÿ có sắc đẹp dựa dẫm vào người có quyền thế, không ngờ lạ bác sĩ An, bác sĩ An y thuật cao siêu, chữa căn bệnh mười năm của bọn họ.
Cái gì thấy người sang bắt quàng làm họ vốn không tồn tại.
Trong lòng bọn họ, An Đào Đào và Lục Sóc lợi hại như nhau, thậm chí loại người tràn ngập sắt khí như Lục Sóc mà có thể tìm được thần y như vậy làm vợ nhỏ, đã là phúc phận tu luyện được kiếp trước rồi.
Hai vợ chồng đều dùng một loại ánh mắt rất vi diệu nhìn Lục Sóc, cũng không lâu lắm, bọn họ lạ đời mắt đến trên người An Đào Đào, ánh mắt vẫn nhiệt tình như trước.
"Bác sĩ An, không ngờ cô là vợ Lục Cửu Gia, đúng là trai tài gái sắc." Cô Triệu đưa tay vỗ nhẹ mu bàn tay An Đào Đào, vui vẻ trong mắt làm thế nào cũng không nhạt đi được.