Chương 8: Em Bệnh Rồi

Hành động này của Lục Hương khiến tất cả mọi người đều bất ngờ, vốn dĩ người hai nhà đã mang lửa giận, hành động này của Lục Hương giống như châm ngòi dẫn lửa. Tiêu Thái Liên cũng xông tới, người nhà họ Phó sợ mẹ mình chịu thiệt cũng lần lượt tới giúp.

Nhất thời loạn thành một mớ hỗn độn. Phó Cầm Huy vô thức nhìn Lục Hương trong đám người, bà nội Lục đang nhe răng múa vuốt muốn đánh cô. Nhưng tuy tố chất cơ thể của Lục Hương không ổn, nhưng cô rất linh hoạt, chẳng những không để bà ta đánh, còn hung hăng véo bà nội cô một cái.

Trưởng thôn Vương ở bên này đâu thể để những người này làm bậy, nói: “Không được đánh nữa.” Ông ấy quát lên nhưng không có ích gì.

Trưởng thôn Vương trực tiếp xông tới dùng võ lực tách đám phụ nữ đang đánh nhau ra. Hai đứa con trai nhà họ Phó không lên, hai người họ là nam đồng chí, dĩ nhiên không thể đánh nhau với phụ nữ, nhưng mắt vẫn luôn nhìn theo người nhà.

Nhìn đánh cả buổi, không có bị thiệt, mới giống như khán giả đứng bên cạnh xem náo nhiệt. Nhìn trên tay Tiêu Thái Liên nắm một mớ tóc của bác gái Lục. Bác gái Lục chưa từng chịu ấm ức như thế này, lập tức ngồi phịch mông xuống đất, khóc hu hu. Lục Hương đứng trước mặt cha mẹ mình, vừa nãy nhân lúc hỗn loạn giẫm chân của bác gái Lục, nhưng quay đầu vừa thấy trên tay mẹ cô không biết khi nào bị người ta cào ra một đường máu dài, máu nóng lại chảy thẳng lên đầu.

Nếu không phải trưởng thôn đứng ra ngăn cản, cô hận không thể cho bác gái cả miệng toàn là phân kia hai cái bạt tai.

Lục Hương tức tới mức lồng ngực phập phồng. Bà nội Lục với bác gái Lục tức chết, trước đây chỉ có họ ức hiếp người khác, chưa từng bị người khác ức hiếp bao giờ.

Nhìn Lục Hương giống như con chuột nhỏ cầm dao, đẩy họ vào lốc xoáy như thế này, ánh mắt Lục Hương đang bốc lửa, giống như muốn ăn tươi nuốt sống họ.

Trưởng thôn Vương bình thường thích mang gương mặt vô cùng nghiêm túc. Bây giờ lên cơn giận dữ nói:Không ra thể thống gì, ở trước mặt nhiều người như vậy đánh nhau, không có tổ chức, không có kỷ luật.”

Phó Cầm Huy có lễ có tiết nói: “Trưởng thôn, chuyện này là người nhà họ Lục quá không biết điều.” Trưởng thôn Vương nói: “Trong thôn chưa từng có chuyện tráo dâu, vợ anh Lục, chị nói trước, rốt cuộc là chuyện gì?”

Bác gái Lục nói: “Chính là con nhỏ chết tiệt này nhìn trúng Phó Cầm Huy, giành nhân duyên của con gái tôi. Bây giờ còn dám tới nhà, phi, hạ tiện bẩm sinh.”

Lục Hương tức giận nói: “Cái miệng hồ ngôn loạn ngữ, đổi trắng thay đen, mắt của mọi người đều rất sáng, cha mẹ tôi xưa nay sợ các người, bình thường thấy các người giống như chuột thấy mèo, nào dám giành nhân duyên tốt của các người, rõ ràng chính là các người đang tính kế. Sáng nay Lục Chiêu Đệ còn về nhà, bà còn dám chối?”

Phó Cầm Huy nói: “Nếu bà không chịu nói thật, chúng tôi sẽ đưa lên quan.” Lão bách tính đều sợ gặp quan, nhưng Phó Cầm Huy là sinh viên, thế giới quan rộng mở. Đối phương quấy rối, sự kiên nhẫn của anh đã dùng hết rồi.

Phó Cầm Huy dứt lời, chị ba Phó ở bên cạnh hùa theo nói: “Đúng, đưa lên quan, để tất cả mọi người biết chuyện xấu này của các người.”

Chị ta là người hóng náo nhiệt không chê chuyện lớn, nếu bọn họ đã không ăn mềm, vậy thì cho cứng. Bà nội Lục với bác gái Lục vừa nãy còn oán trách Lục Hương, bây giờ vừa nghe nói chuyện làm lớn đến mức sắp đưa lên quan, trong mắt cũng có chút sợ hãi.

Trưởng thôn Vương đứng giữa điều giải nói: “Chút chuyện này nào cần phải đưa lên quan.”

Ông ấy ngừng một chút rồi nói: “Bình tĩnh lại trước đã, xảy ra chuyện, điều quan trọng nhất là giải quyết vấn đề.”

Tiêu Thái Liên nói: “Lục Chiêu Đệ đâu? Hôm nay tạo ra động tĩnh lớn như vậy, cô ta cũng không ra?” Chị ba Phó nghe mẹ chồng nói vậy, lập tức hăng hái: “Bây giờ con đi tìm cô ta.” Nói xong trực tiếp dẫn mấy chị dâu có quan hệ tốt, cùng vào nhà họ Lục tìm người. Nhà họ Lục đã sớm chia nhà, bà nội Lục sống cùng với cha mẹ Lục Chiêu Đệ, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy Lục Chiêu Đệ đang giả vờ ngủ trong nhà.

Hai chị dâu hiền lành bên cạnh còn tưởng cô ta bị bệnh: “Chiêu Đệ, làm sao vậy?”

Trong tính tình của chị ba Phó mang theo chút lỗ mãng, trào phúng nói: “Cô cũng thật ung dung, bên ngoài đã ầm ĩ tới như thế, cô còn ngủ.” Nói xong kéo cô ta xuống đất.

Lục Chiêu Đệ đâu còn giả vờ được nữa, “lờ mờ” mở mắt ra, nói chuyện cũng có chút hữu khí vô lực: “Chị ba, em…em bệnh rồi…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play