Sau khi Lý Quân không nể mặt Vân Báo, Vân Báo. không những không tức giận mà còn lấy lòng Lý Quân, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Lý Quân và Vân Báo có quan hệ gì?
Chu Vũ Hàn cũng choáng váng.
Không phải Lý Quân là một tù nhân cải tạo lao động vừa mới ra tù sao? Cho dù có chút thân thủ thì anh cũng không có tư cách để Vân Báo đối xử như vậy.
Chắc Vân Báo không phải là anh em thất lạc nhiều năm của Lý Quân đấy chứ.
Những tình tiết máu chó trong TV lại trở thành hiện thực à?
Lý Quân chỉ lạnh lùng nhìn Vân Báo: “Lần này tôi tha cho anh, lần sau cho dù Lý Thất Phu có cầu xin cho anh thì cũng vô dụng.”
Lý Thất Phu cầu xin? Khẩu khí lớn vậy sao? Mọi người trong quán bar đều bị sốc.
Lúc này, người đứng sau Vân Báo cuối cùng cũng không thể chịu nổi nữa.
“Cậu là ai mà dám gọi thẳng tên ông chủ lớn của chúng tôi?”
Hắn vừa nói xong, Vân Báo đã dùng trái tay tát thẳng vào mặt hắn. Hãy tìm đọc t𝘳a𝔫g chí𝔫h ở ﹟ t𝘳umt𝘳 uye𝔫.𝚟𝔫 ﹟
“Bốp!”
Thuộc hạ bị đánh đến loạng choạng, suýt ngã xuống đất.
“Sao cậu lại nói chuyện với ông chủ Lý như vậy? Ông chủ Lý là bạn của ông chủ chúng ta.”
Nghe Vân Báo nói vậy, người đàn ông sửng sốt. Trong quán bar, mọi người chợt hiểu ra. Khó trách, vậy mà Lý Quân lại quen biết Lý Thất Phu.
“Ông chủ Lý, cấp dưới không hiểu chuyện, anh đừng †ức giận.” Vân Báo giữ thái độ ở mức tối thiểu.
Lý Quân không phải là loại người vô lý, vì vậy anh khịt mũi nói: “Về phía Anh Đức, tôi hy vọng hắn sẽ nhận được hình phạt xứng đáng.”
Vân Báo lập tức ra lệnh cho người bên cạnh: “Người đâu, đem hăn đi xử lý.”
Thuộc hạ phía sau gật đầu rồi đi tới nằm cổ áo Anh Đức kéo đi.
“Ông chủ Lý, anh còn gì phân phó, tôi sẽ làm ngay.”
“Cha của bạn tôi bị đánh, công ty của anh phải chịu trách nhiệm về tiền thuốc men cũng như tổn thất do ngôi nhà bị đập phá.”
“Ông chủ Lý cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ xử lý tốt.”
Vân Báo vỗ ngực đảm bảo.
“Được rồi, không có chuyện gì nữa, về sau nhớ quản lý thuộc hạ cho tốt, ông chủ của anh tuy rằng cường đại nhưng trên đời có rất nhiều người mà hắn không thể đắc tội, không nên quá tự cao.”
“Vâng, vâng, vâng."
Vân Báo gật đầu như gà mổ thóc.
Lý Quân lười nói nhiều với hắn ta, xua tay nói: “Nên làm gì thì làm đi.”
“Vâng.”
Vân Báo nghe vậy, lập tức lau mồ hôi lạnh trên trán rồi cùng người của mình rời đi như được ân xá.
Sau khi bước ra khỏi quán bar, hắn ta thở phào nhẹ nhõm.
Thuộc hạ bên cạnh không khỏi hỏi: “Quản lý, anh là †âm phúc của ông chủ, cho dù đối phương biết ông chủ thì cũng không phải hơi ngông cuồng quá rồi sao?”
Nghe thuộc hạ hỏi, Vân Báo cười khổ một tiếng.
“Hắn không phải là người bạn bình thường. Nói chính xác thì ngay cả ông chủ cũng sợ hắn.”
“Mặc dù ông chủ không phải thuộc hạ của hắn nhưng cũng không khác gì thuộc hạ của hắn đâu.”
“Cái gì?”
Ánh mắt của đám thuộc hạ Vân Báo tràn ngập sự kinh ngạc.
Cùng lúc đó, trên lưng họ toát ra mồ hôi lạnh.
Chàng thanh niên bình thường đó lại có lai lịch khủng khiếp như vậy.
Lần này cuối cùng họ cũng hiểu được vì sao Vân Báo lại hành động như vậy rồi.
“Lý Quân này là một con rồng thực sự, vùng đất nhỏ như Sở Châu không thể dung nạp được hắn, sớm muộn gì hắn cũng sẽ bay lên trời.”