“Lý Quân, anh thực sự là một con chó điên.” Bạch Vi chỉ ra ngoài, quát lớn: “Cút đi, tên khốn nạn, cút ra khỏi nhà họ Bạch ngay, nhà chúng tôi không chào đón anh.”
“Được! Được!”
Lý Quân cũng rất tức giận, lạnh lùng nói: “Tôi lập tức rời đi, các người cho rằng tôi muốn đến đây sao?”
“Sau khi tôi đi, cô đi tìm Trương Siêu của cô, đi tìm anh Siêu của cô đi, đến lúc đó bị người ta bán đi thì cũng đừng hối hận.”
Nói xong, anh quay người đi ra ngoài.
“Quân nhi.”
Lúc này, Lý Mộng Vân vội vàng chạy lên kéo Lý Quân trở lại.
Nhưng bà lại bị Bạch Kính Đình nắm lấy cánh tay kéo về.
“Dừng lại, không cần quản nó, loại khốn nạn như thế này, bà quản nó làm cái gì.”
“Nhưng nó là cháu của tôi.” Hốc mắt Lý Mộng Vân đỏ lên.
“Hơn nữa Quân nhi sẽ không nói dối, Trương Siêu đó đúng là chẳng ra gì mài”
“Ngậm miệng!”
Bạch Kính Đình hét lớn.
“Bà chỉ biết yêu thương cháu trai của bà, lúc nào cũng hướng về cháu của bà vô điều kiện, bà có nghe thấy những gì nó vừa nói không? Loại vô lễ không tôn trọng người lớn này chính là một tên khốn nạn.”
“Sau này đừng để nó đến nhà của chúng ta nữa, kẻo nó lại trộm đồ của tôi.”
Bạch Vi ở bên cạnh cũng gật đầu nói: “Bố nói rất đúng, mẹ, mẹ quá cưng chiều Lý Quân, mẹ có biết anh ta đánh Trương Siêu thảm thế nào không? Suýt chút nữa phải vào ICU rồi.”
Lý Mộng Vân hất cánh tay của chồng ra.
“Tôi không quan tâm, Quân nhi không có cha mẹ, nó rất đáng thương, vừa rồi tức giận mới kích động nói như vậy, không phải là nó cố ý muốn nói như vậy, tôi phải mang nó trở về.”
Chỉ một giây sau, bạch Vi đã đưa tay chặn cửa lại.
“Mẹ, con không cho phép mẹ đi.”
“Bố”
Lý Mộng Vân đưa tay tát Bạch Vi một bạt tai.
“Con tránh ra.”
Bạch Vi ngây người nhìn chăm chằm vào Lý Mộng Vân.
“Mẹ, từ nhỏ đến lớn mẹ chưa từng đánh con, hôm nay mẹ lại vì tên khốn nạn kia mà đánh con sao?”
Nói xong, cô ôm mặt chạy thẳng ra khỏi hành lang bên ngoài.
Lý Mộng Vân nhất thời sững sờ đứng yên tại chỗ.
Vừa rồi chỉ là tình thế cấp bách nên bà mới ra tay, bây giờ, trong lòng bà vô cùng hối hận.
Bạch Kính Đình ở bên cạnh tức giận ngồi xuống ghế. “Nào, nhìn xem gia đình này đã biến thành cái dạng gì rồi, đều là do Lý Quân, nếu không có Lý Quân, làm gì có nhiều chuyện xảy ra như vậy.”
“Đó là cháu trai tốt của bà, đi tìm cháu trai của bà đi, con gái của bà đã chạy rồi, bà muốn con gái hay muốn cháu trai?”
Lý Mộng Vân ngây người đứng tại chỗ, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Tại sao bà lại khó khăn đến vậy?
Mà vào lúc này, Bạch Vi khóc đến đỏ mắt đã chạy đến cầu thang.
Nhìn thấy Lý Quân ở bên ngoài cư xá, cô nhổ một ngụm nước bọt.
“Hừ, khốn nạn!”
Nói xong, cô đi ngang qua Lý Quân, đi ra ngoài đón một chiếc xe taxi.
Đồng thời, cô gọi điện thoại cho Trương Siêu.
“Anh Siêu, anh đang ở đâu? Em đi tìm anh.”
Trong điện thoại, giọng điệu của Trương Siêu lúc đầu có chút không kiên nhẫn, nhưng ngay sau đó lại đột nhiên trở nên dịu dàng: “Được, anh gửi địa chỉ cho em, em qua đây đi..."