Trải qua việc Mộ Thương thánh thành tập kích, Long Quả thịnh hội tự nhiên cũng lập tức kết thúc, vừa trải qua đại chiến tinh phong huyết vũ nên không ai còn hứng thú tham gia thịnh hội, luyện đan sư của Vạn Vật liên minh và Luyện Khí sư cũng dồn dập rời đi.
Thế nhưng lại chẳng có tu sĩ nào rời đi, toàn bộ đều ở lại Thiên Cự sơn, lẳng lặng chờ đợi.
Bởi vì tất cả mọi người đều hiểu rằng phát sinh chuyện lớn như thế, rung chuyển hiển nhiên sẽ chưa kết thúc, mọi thứ sẽ càng thêm kịch liệt.
Dù sao thì Mộ Thương thánh thành cũng có ngũ đại đế sứ và năm bộ tộc lớn, lần này mới chỉ có một vị đế sứ đến đây mà thôi.
Hơn nữa sau lưng Mộ Thương thánh thành còn có Mộ Thương đại lục càng thêm thần bí, ai cũng không biết Mộ Thương đại lục có bộ dáng gì, địa phương thần bí kia rốt cuộc mạnh cỡ nào. Nhưng có thể khẳng định Mộ Thương đại lục nô dịch Nam Man đại lục mấy vạn năm thì chắc chắn vượt qua tưởng tượng của bọn hắn.
Tất cả mọi người lẳng lặng bó gối ngồi tại chỗ, chờ đợi tin tức từ Vân Đoan thiên cung.
Vài người nhìn xa trông rộng đã ý thức được chiến tranh cách không xa, Nam Man đại lục vốn bình yên sợ là sẽ bởi vậy mà triệt để đánh vỡ.
Từng đạo âm phù đưa tin từ Thiên Cự sơn bay về bốn phía Nam Man đại lục, không ngừng mang tình huống phát sinh trên Thiên Cự sơn truyền ra ngoài.
Có thể khẳng định việc này qua đi thì toàn bộ Nam Man đại lục sẽ triệt để oanh động.
Bầu không khí trong Hoạ Các tương đối trầm trọng, không ai lên tiếng, ngay cả Họa Tâm tiên tử cũng vậy.
Tịch Thiên Dạ nắm chén rượu, uống một chút, thảnh thơi nhàn nhã. Nam Man đại lục có phát sinh chuyện lớn hơn nữa, rung chuyển lớn thế nào thì cũng chỉ là chuyện nhỏ với hắn. Dù sao thì trong mắt hắn Nam Man cũng như một cái Thái Hoang mà thôi.
Từ khi đám người của Mộ Thương thánh thành bị toàn diệt thì vẻ mặt Chu Bách Hà liền ngưng trọng tới cực điểm, người tỉ mỉ liền có thể phát hiện hắn tựa hồ có chút đứng ngồi không yên.
Tịch Thiên Dạ liếc mắt nhìn Chu Bách Hà cười cười, không nói thêm gì.
Đám người bàn bạc liền một ngày một đêm.
Ngày thứ hai, rốt cục có tin tức truyền ra từ Vân Đoan thiên cung.
Nhưng các vị đế giả thương lượng cái gì với Thần Long thiên nữ thì chúng sinh phổ thông tự nhiên là không được biết.
Nhưng có một tin tức lại khiến hết thảy sinh linh Thiên Cơ thánh thành chấn động.
Đó là Chân Mộc linh thổ trong truyền thuyết sẽ triệt để mở ra sau mười ngày nữa, hơn nữa địa điểm còn nằm ngay tại Thiên Cự sơn mạch.
Ngắn ngủi nửa ngày, tin tức liên quan tới Chân Mộc linh thổ liền như ôn dịch lan ra toàn bộ Thiên Cơ thánh thành, thậm chí là toàn bộ Nam Man đại lục.
Nghe nói Chân Mộc linh thổ chính là một chỗ thượng cổ kỳ địa, dù ở thời Thượng Cổ cũng là địa phương bất phàm.
Bởi vì trận chiến của thần linh, khiến thiên địa lộn xộn, đại địa hóa thành phế tích, không gian bị đánh hư hao từng khối, Chân Mộc linh thổ mới thoát ly chỗ cũ, phiêu bạt bên trong cấm khu.
Không biết vì nguyên nhân gì mà Nam Man đại lục và Chân Mộc linh thổ luôn có một tia liên hệ tại thời gian cùng không gian đặc thù, hai không gian có thể xuyên qua lẫn nhau.
Dĩ nhiên thời gian để đi thông tương đối ngắn, hơn nữa ba ngàn năm mới có một cơ hội.
"Họa Tâm tiên tử, Chân Mộc linh thổ là chỗ nào, tại sao lại được mọi người coi trọng như vậy."
Ngọc Châu ngồi ngay ngắn sau lưng Tịch Thiên Dạ, cung kính rót rượu cho hắn, đồng thời không quên tò mò nhìn về phía Họa Tâm tiên tử nói.
Tại bên trong Họa các, Họa Tâm tiên tử có địa vị cao nhất nên có thể tiếp xúc đến một số bí mật mà bọn hắn không biết.
Lời vừa nói ra, những người khác cũng dồn dập nhìn về phía Họa Tâm tiên tử, hiển nhiên trong lòng họ cũng có nghi hoặc.
Hiện tại ai cũng biết, Mộ Thương thánh thành huy động nhân lực tới mục đích là vì Chân Mộc linh thổ, mục đích của Thiên Bảo thánh thành cũng là Chân Mộc linh thổ.
Một địa phương có thể dẫn tới đế chiến, khiến cho nhiều đế giả, thậm chí là thượng vị cùng trung vị đế giả tử vong, những phổ thông tu sĩ kia đương nhiên là vô cùng ngạc nhiên, đều rất muốn biết Chân Mộc linh thổ đến cùng có chỗ nào thần kỳ.