"Nếu như ngươi thua thì sao?" hải Lân công chúa bình tĩnh hỏi lại.
"Nếu như ta thua thì mặc ngươi xử trí."
Ánh mắt Họa Tâm tiên tử lạnh như bằng, phảng phất như đánh bạc hết thảy, tìm đường sống trong chỗ chết.
Thải Lân công chúa nghe vậy, khinh thường cười nói.
"Buồn cười! Họa Tâm, ngươi cho rằng ta không nhìn ra sao? Muốn phá hư liên minh giữa Tử Tiêu vương triều và Hải tộc, ta khuyên ngươi nên từ bỏ hi vọng đấy đi, nếu không cẩn thận sẽ chết không có chỗ chôn."
Vừa dứt lời, khí tức trên người Thải Lân công chúa đã cường thịnh đến cực điểm, Hải Thần Tam Xoa Kích màu xanh đặm như nước biển xuất hiện trong tay, cổ tay nàng chấn động một cái, Hải Thần Tam Xoa Kích dài mười trượng trong tay nàng linh hoạt như là roi mây, hóa thành một đạo tàn ảnh, hung hăng đâm về phía Họa Tâm tiên tử.
Vạn tầng sóng biển theo Hải Thần Tam Xoa Kích từ trên chín tầng may buông xuống, như là hải dương lập úp, thiên địa điên đảo, cỗ sóng lớn kia dọa người đến cực điểm, tin rằng dù là Bán Đế phổ thông cũng sẽ bị đánh tan thành tro bụi trong nháy mắt, căn bản không có chút khả năng chống cự nào.
"Ta chỉ là muốn giữ lại người mình yêu mến mà thôi, không có nhiều âm mưu quỷ kế như ngươi nghĩ."
Đương nhiên Họa Tâm tiên tử sẽ không thừa nhận mục đích của mình, từ đầu đến cuối vẫn luôn là bộ dạng si tình, một thanh thất thải cổ kiếm xuất hiện trong tay nàng, khí tức phát ra không hề kém hơn Hải Thần Tam Xoa Kích, hiển nhiên đây cũng là một thanh đế đạo bảo kiếm hiếm thấy.
Từng vòng từng vòng huyễn thải quang mang hư ảo được phóng thích ra từ trên thân kiếm, va cham với vạn tầng sóng biển của Thải Lân công chúa.
Âm ầm! Thiên địa rung mạnh, linh áp kinh khủng quét ngang Thiên Cự Sơn.
Hải dương màu lam đan xen một chỗ cùng thất thải huyền sắc, bao trùm toàn bộ thiên địa.
Nếu không phải Thiên Cự Sơn có chí cường đế trận bảo hộ, sợ là chỉ một kích này đã đủ để đánh chết hàng ngàn hàng vạn Thánh Nhân phổ thông đến đây tham dự thịnh hội long quả.
Hai đạo thân ảnh khuynh quốc khuynh thành, mỹ lệ vô cùng không ngừng điên cuồng giao chiến trên bầu trời, lờ mờ cuốn lên gợn sóng kinh thiên động địa.
Được bảo hộ dưới đế trận của Thiên Cự Sơn, đám ngươi tự nhiên không lo lắng cho an nguy của mình, phấn khích nhìn lên bầu trời, quan sát trận chiến kịch tính kia.
"Không hổ là hai vị nữ tử xinh đẹp diễm lệ nhất Thiên Cơ thánh thành, dù là chiến đấu cũng mỹ lệ động lòng người như thế."
Đương nhiên, ngoài trừ sự ưu mỹ, xinh đẹp của hai vị tuyệt thế giai nhân kia thì điều bọn họ quan tâm nhất vẫn là ai sẽ chiến thắng.
Thải Lân công chúa thành danh tương đối sớm, chính là đệ nhất thiên kiêu trên Thiếu Đế bảng của Thiên Cơ thánh thành, được xưng là đệ nhất thiên tài của Thiên Cơ thánh thành.
Về phần Họa Tâm tiên tử thì kèm hơn mấy chục năm, bất quá danh tiếng những năm nay cũng tương đối lớn, thực lực chưa hẳn sẽ kém hơn Thải Lân công chúa bao nhiêu.
Cả hai đều là nhân vật phong hoa tuyệt đại, cả đám tự nhiên chờ mong kết quả thắng bại sau cùng của trận chiến này.
Trong Họa Các, ánh mắt Trần Như Phong ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào. cuộc chiến trên bầu trời.
"Sao Họa Tâm lại mạnh như thế?"
Hắn khá giật mình và khó hiểu, thời gian đột phá Bán Đế của hắn và Họa Tâm không sai biệt lắm, nhưng nàng lúc này đã mạnh hơn hắn không biết bao nhiêu.
Trước đây không lâu hắn mới đột phá đến Nhất Kiếp Bán Đế mà thôi, vậy mà Họa Tâm tiên tử đã là Nhị Kiếp Bán Đế rồi, chẳng những vậy mà lại cường đại đến độ có thể phân cao thấp với Thải Lân công chúa.
Thiên phú của một người dù cao cũng không thể cao đến mức thái quá thế chứ? Dù sao Thải Lân công chúa đã đột phá Nhị Kiếp Bán Đế từ mười mấy năm trước rồi.
Trên yến tiệc, Tịch Thiên Dạ lẳng lặng uống rượu ngon ăn sơn hào hải vị, từ đầu đến cuối không nhìn về chiến đấu trên trời một cái, phảng phất mưa to gió lớn đang nổi lên bên ngoài không hề có liên quan đến hắn chút nào.
Ngọc Châu kinh ngạc nhìn điện hạ nhà mình, mặc dù trước kia điện hạ cũng vốn lạnh nhạt không thích náo nhiệt, nhưng một người trẻ tuổi chung quy vẫn thiếu sót, thời điểm gặp chân chính gặp chuyện sẽ không có khả năng bảo trì tình
trạng lạnh nhát.
Nhưng giờ phút này điện hạ lại phảng phất đã đền bù được khuyết điểm này, không chỉ là tùy tâm mà còn nhiều hơn mấy phần ổn trọng, sắc xảo.
"Hắn là chuyến đi xa một mình này đã khiến cho điện hạ có cải biến rất lớn sao?"
Ngọc Châu thầm nghĩ trong lòng.
Chiến đấu trên bầu trời càng ngày càng gay cấn và kịch liệt, phảng phất muốn đánh nát cả bầu trời, mỗi một đòn mà Hải Thần Tam Xoa Kích đánh ra đều như: quấy động cả hải dương, vạn tầng sóng biển khiến người khác cực kỳ kinh hãi, cũng cực kỳ cường thế bá đạo.