Khiếu Thiên Tam Âm Hổ bị Thượng Thần trấn áp ở chỗ này đã mấy chục vạn năm, dưới tình huống bình thường căn bản không thể nào trốn thoát, mặc dù Khiếu Thiên Tam Âm Hổ là một trong cửu đại hung thú, một ma thần thú có sinh mệnh lực vô cùng ương ngạnh thì cũng không thể chịu được sự ăn mòn của mấy chục vạn năm.
Dưới cái nhìn của Tịch Thiên Dạ, Khiếu Thiên Tam Âm Hổ đang bị trấn áp dưới Ngọc Lôi Thần Điện kia giỏi lắm là sống được thêm mấy ngàn năm nữa thì thọ nguyên sẽ hao hết, triệt để tử vong.
Khiếu Thiên Tam Âm Hổ đương nhiên sẽ không ngồi đó chờ chết, thế là chủ động tách ra thú hồn, liều mạng dù có khả năng chủ hồn tán loạn, xâm nhập vào. trong Ngọc Lôi Thần Điện, tu hú chiếm tổ chim khách, ngụy trang thành khí linh Ngọc Lưu Tổ Kiếm, trốn ở trong đại tổ binh.
Trong suy nghĩ của Khiếu Thiên Tam Âm Hổ, chỗ này đã là nơi mà Ngọc Yên Thượng Thần lưu lại truyền thừa thì không thể nào là tuyệt địa, luôn có một chút hi vọng sống, chỉ cần chờ được truyền nhân của Ngọc Yên Thượng Thần đến đây thì hắn có thể hộ tống, cùng đi ra.
Kế hoạch này thực sự rất chu toàn, mà Khiếu Thiên Tam Âm Hổ thật sự chờ được Hàn Ngọc, mưu đò mấy vạn năm cơ hồ đã thành công, nhưng có nằm mơ hắn cũng không ngờ sẽ có Tịch Thiên Dạ tưởng như vô hại này lại đứng ra, khiến cho thất bại vào giây phút cuối cùng.
"Khiếu Thiên Tam Âm Hổ từ mấy vạn năm trước liền cảm thấy sự uy hiếp của tử vong, cho nên từ bỏ hết thảy, cố gắng tranh thủ một tia hi vọng sống sót."
Tịch Thiên Dạ giải thích cho Hàn Ngọc.
Hàn Ngọc trợn mắt há mồm, Khiếu Thiên Tam Âm Hổ không hổ là ma thần thú thượng cổ, một trong cửu đại hung thú, dưới tình huống bị trấn áp như vậy mà cũng có thể nghĩ ra biện pháp mưu cố gắng sống sót như thế.
Từ bỏ tất cả, chỉ cầu một tia sinh cơ xa vời, có mấy người trong thiên địa này có can đảm làm thế, huống chỉ đây còn là một vị Thần đã từng đứng ở đỉnh phong trên thế giới, dù một sợi tàn hồn kia may mắn thoát ra ngoài thì sợ là cũng rất khó tu luyện về lại cảnh giới trước kia.
Hàn Ngọc nhìn qua cỗ tàn hồn tà khí ngập trời của Khiếu Thiên Tam Âm Hổ mà sợ hãi trong lòng, nếu không có chủ nhân thì nàng sẽ thật sự mang theo Khiếu Thiên Tam Âm Hổ ra ngoài, hậu quả lúc đó quả thực khó mà tưởng tượng nổi.
"Gào! Tiểu bối, đến cùng thì ngươi là người nào?”
Khiếu Thiên Tam Âm Hổ chấn kinh trong lòng, kế sách ve sầu thoát xác hoàn mĩ của mình lại bị một người trẻ tuổi nhìn ra.
Tịch Thiên Dạ thì lại không thèm để ý đế Khiếu Thiên Tam Âm Hổ, đánh ra hết phù văn thần bí này đến phù văn huyền bí khác, chuẩn bị triệt để phong ấn Khiếu Thiên Tam Âm Hổ lại.
Nếu như tàn hồn của một ma thần thú đi tới đại lục Nam Man thì sợ là toàn bộ đại lục sẽ bị quấy long trời lở đất, không thể tùy tiện để hắn thoát khỏi khống chế.
Khiếu Thiên Tam Âm Hổ ngửa mặt lên trời gào thét, điên cuồng phản kháng, hắn đã bị Ngọc Yên Thượng Thần trấn áp mấy chục vạn năm, thiếu chút nữa bị trấn áp đến chết, cuộc đời này hắn hận nhất chính là phong ấn, thế mà bây giờ vừa mới có hi vọng lóe lên hắn đã lại bị phong ấn lại.
Nhưng bất luận thế nào thì Khiếu Thiên Tam Âm Hổ cũng không thể giấy dụa ra được, hoàn toàn không có biện pháp gì trước mặt Tịch Thiên Dạ, dù sao hắn chỉ là một sợi tàn hồn mà không phải thời mà Khiếu Thiên Tam Âm Hổ khiến cho tất cả Cổ Thần đều e ngại kia.
"Các hạ từ từ đã, bản tọa có lời muốn nói."
Mắt thấymình sắp bị triệt để phong ấn lại, Khiếu Thiên Tam Âm Hổ rốt cuộc luống cuống.
"A, ngươi muốn nói gì?"
Tịch Thiên Dạ không vội vàng gì, là người lịch thiệp thì nên cho người khác cơ hội nói chuyện chứ.
"Các hạ, ngươi phong ấn ta đến chết thì sẽ không có bất cứ tác dụng gì, bản tọa chính là Cổ Ma Thần Thú, chúng sinh đều sợ hãi, Thần cũng phải e ngại, nếu như ngươi tha cho ta một con đường sống, ta nguyện trung thành với ngươi, thậm chí làm tọa ky cũng được, mặc dù bây giờ ta chỉ còn là một sợi tàn hồn nhưng chưa hắn sẽ không có khả năng có thể tu luyện lại thành Thần."
Khó mà tin được một đại hung thú như Khiếu Thiên Tam Âm Hổ lại cúi đầu xin tha mạng, không có chút cốt khí gì của Cổ Ma Thần Thú, tuyệt đối không có chút dáng vẻ ngông nghênh hung hăng nên có nào hết.
Đây cũng bởi vì thời gian mà Khiếu Thiên Tam Âm Hổ bị phong ấn quá lâu, nhuệ khí và hung tính đã bị tuế nguyệt cơ bản mài mòn hết rồi, sống dai dẳng mấy. chục vạn năm trong bóng tối vĩnh hằng còn khó chịu hơn là chết, so với bị giết đi còn khó chịu gấp trăm ngàn lần.
Bây giờ rốt cuộc có cơ hội chạy đi, nếu như tiếp tục phải chịu cảnh phong ấn thì dĩ nhiên sẽ e ngại rồi.
"A, không phải người nào cũng có tư cách trở thành tôi tớ của ta, ngươi có giá trị gì?"
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.