"Họa Tâm tiên tử, việc này sao có thể là giả, Nhiếp Thiên đế chủ đã trở về, chuyện thông gia đã định đoạt. Có quan hệ tới đại kế tương lai của hai thế lực lớn, sợ là dung không được nhỉ nữ tư tình, Nhiếp Thiên đế chủ luôn luôn nói một không hai, tốt nhất là ngươi nên sớm chuẩn bị thật tốt tâm lý."
Dương Thiên Khuyết lạnh lùng cười nói.
'Tử Tiêu vương triều thông gia với Hải tộc, ảnh hưởng đến cách cục toàn đại lục, ngươi nói Nhiếp Thiên đế chủ có thể bổng đánh uyên ương hay không?
Mặc dù Họa Tâm tiên tử cũng là thiên chỉ kiêu nữ tại Tán Sĩ liên minh, nhưng giá trị lại không thể so sánh với công chúa Hải tộc.
Dù sao Hải tộc cũng là một đại tộc vô cùng đoàn kết, lực ngưng tụ cùng lực ảnh hưởng thì Tán Sĩ liên minh lỏng lẻo không thể so sánh.
"Nhiếp huynh, bọn hắn nói đều là thật..."
Họa Tâm tiên tử nhìn Tịch Thiên Dạ, trong mắt có chút u oán, vẻ mặt kiều diễm ướt át, khiến người ta thấy mà đau lòng.
Tịch Thiên Dạ liếc nhìn Họa Tâm tiên tử, thấy nàng còn đang diễn trò liền cười ha ha một tiếng, nắm eo Họa Tâm tiên tử, sau đó hung hăng kéo vào ngực mình, bờ môi tiến lên trước, cơ hồ dán vào tai Họa Tâm tiên tử, tùy ý cười nói:
"Tiên tử yên tâm, không ai có thể chia rẽ chúng ta, nếu phụ hoàng khăng khăng muốn ta cưới công chúa Hải tộc, vậy thì ta cùng cưới là được."
Thân thể Họa Tâm tiên tử cứng đờ, nằm mơ cũng không ngờ Nhiếp Nhân Hùng lớn mật như thế, vòng eo bị người ôm, bên tai truyền đến ngứa ngáy cùng da thịt ấm áp khiến cho nàng kém chút không khống chế nổi đế khí trong cơ thể mà trực tiếp nổ tung.
Chưa từng có ai dám cợt nhả nàng như thế, nàng hận không thể lập tức đập. hỗn đản Nhiếp Nhân Hùng này thành bã vụn.
Nhịn xuống! Nhịn xuống! Tay Họa Tâm tiên tử giấu ở trong áo siết chặt, không ngừng đề tỉnh chính mình, hết thảy đều vì mưu tính của bản thân, không thể vì xúc động nhất thời mà bỏ dở nửa chừng.
Không nói Họa Tâm tiên tử, những người khác đều dùng ánh mắt bốc hỏa nhìn Tịch Thiên Dạ.
Nhìn tiên tử mà mình vẫn ái mộ bị người cợt nhả, loại tâm tình này có thể nghĩ.
Trong mắt người không biết chuyện, hai người này đơn giản là ân ái, nhưng lực sát thương mạnh đến mức khiến người ta không thở nổi.
Hơn nữa hỗn đản Nhiếp Nhân Hùng kia lại còn nói muốn cưới cả công chúa Hải tộc và Họa Tâm tiên tử...
Đây là lời mà con người có thể nói ra sao?
Công chúa Hải tộc và Họa Tâm tiên tử là hạng người thế nào, cả hai đều là đỉnh phong nhân sinh. Cưới cả hai ư? Mẹ hắn! Đang nằm mơ chắc!
Rất nhiều người đều tức đến sắc mặt trắng bệch, Nhiếp Nhân Hùng không khỏi quá mức vô sỉ.
Trương Huân Y lắng lặng nhìn Tịch Thiên Dạ, ánh mắt kia đơn giản là ngưỡng mộ núi cao, bội phục không thôi.
Thế gian, sợ là cũng chỉ có hoàng kim quý tộc như Nhiếp thái tử mới dám nói ra những lời này.
Dương Thiên Khuyết gấp đến mức siết chặt nắm đấm, nhìn Họa Tâm tiên tử bị Tịch Thiên Dạ kéo, trái tim đang chảy máu.
Lão thiên thực sự không công bằng, dựa vào cái gì mà Nhiếp Nhân Hùng vừa sinh ra thì cái gì cũng có, cái gì cũng không lo, dù không cố gắng cũng có thể đứng ở đỉnh phong đại lục.
Mà hắn, lại chỉ có thể dựa vào chính mình, chỉ có thể đi liều, đi đoạt, đi chém giết... Thậm chí cuối cùng chưa chắc đã có thể đứng ở chỗ cao nhất.
Nếu như thế gian có công bằng, như vậy lão thiên đối với hắn quá không công bằng.
Càn Thâm Dịch cúi thấp đầu, không dám tại thời điểm Dương Thiên Khuyết phẫn nộ làm hắn tức giận, nhưng trong mắt hắn cũng tràn đầy không cam lòng cùng ghen ghét.
Hắn luôn luôn kiêu ngạo về thân thế của mình, tự nhận là loại người cao quý nhất đại lục. Thế nhưng so với Nhiếp Nhân Hùng, hắn tính là cái gì? Người ta trong ngực ôm Họa Tâm tiên tử, tương lai lại cưới công chúa Hải tộc, Càn Thâm Dịch hắn thì tính là gì chứ.
Toàn trường vắng lặng, không ai nói chuyện, Vạn Thánh đại tiệc còn chưa chính thức bắt đầu mà tất cả mọi người liền bị bao phủ bởi một tầng hối tiếc thở dài.
Họa Tâm tiên tử hơi chấn động một chút, tránh thoát khỏi ngực Tịch Thiên Dạ, mắt phượng liếc xéo, trong mắt là cảnh cáo mà chỉ có Tịch Thiên Dạ mới hiểu.
Tịch Thiên Dạ cười nhạt một tiếng, uống rượu, căn bản không thèm để ý.