Ngân Nguyệt Lang Vương vẫn đứng ở trên không trung, thân thể khổng lồ của nó co lại thành một đoàn, ánh mắt có chút mông lung, hiển nhiên nó không nghĩ rằng mình lại bị một nhân loại nhỏ bé kia đánh bay thêm lần nữa.

Mái tóc dài sau lưng Tịch Thiên Dạ tung bay, ánh mắt dừng lại một chút trên không trung, bỗng nhiên xông thẳng lên, lóe cái đã xuất hiện trước mặt Ngân Nguyệt Lang Vương, đấm ra một quyền, đánh bay Ngân Nguyệt Lang Vương ra ngoài.

Về mặt sức mạnh thì hiển nhiên Tịch Thiên Dạ còn lớn hơn Ngân Nguyệt Lang 'Vương một bậc.

Sau khi thi triển ra Nguyên Thủy Yêu Pháp thì hung sát chỉ khí trong người Ngân Nguyệt Lang Vương còn lớn hơn mấy phần, dù có đang bị áp chế nhưng chiến ý vẫn dâng cao, hung tàn chiến đấu với Tịch Thiên Dạ.

Một người một thú điên cuồng chém giết trên không trung, cả hai đều dùng phương thức chiến đấu nguyên thủy nhất, thậm chí ngay cả thần thông cùng Thánh thuật cũng không có thi triển ra mà dùng phương thức va chạm trực tiếp.

Đại địa xung quanh mấy trăm dặm bị lực lượng của cả hai phá hư nghiêm trọng, tu sĩ Kiếm Đế cung nhìn lên cuộc chiến trên bầu trời mà trợn mắt há mồm.

Một tu sĩ nhân tộc mà có thể đánh nhau với yêu thú đến mức như vậy sao?

Trương Huân Y có chút hoảng hốt, lúc này nàng mới hiểu được lực lượng của thanh niên kia lớn cơ nào. Thì ra thứ mạnh nhất của hắn không phải là tu vi mà là lực lượng thân thể.

Chỉ là pháp môn tu luyện nhục thân nào mới có thể khiến thân thể của một nhân tộc đạt đến cảnh giới kinh khủng như thế?

Trương Huân Y có chút khó tin, quả thực không thể tưởng tượng được.

Dù cho phương pháp tu luyện của thánh thể mạnh nhất trên đại lục này cũng không thể giúp cho một người có tu vi Thánh cảnh viên mãn mạnh đến như thế.

Cuộc chiến đã đến thế này thì người của Kiếm Đế cung há lại không nhìn ra thanh niên thần bí kia chỉ là một tu sĩ Thánh cảnh viên mãn, chỉ là hắn có nhục. thân quá mức cường đại nên mới có khả năng đánh một trận với Ngân Nguyệt Lang Vương thôi.

Cũng chính vì vậy nên từ đầu đến cuối thanh niên kia đều dùng thân thể mà không thi triển ra bất cứ thánh thuật hay bí pháp gì cả.

Bởi vì thánh thuật mà Thánh cảnh viên mãn thi triển ra sợ rằng không đủ gãi ngứa cho Ngân Nguyệt Lang Vương.

Cuộc chiến trên bầu trời đã không còn lo lắng cái gì nữa, cơ bản thì Tịch Thiên Dạ đã đè ép được Ngân Nguyệt Lang Vương rồi.

Thân thể sau khi được Minh Hoàng Luyện Thi thuật cả tạo ra đã mang một số lực lượng cấm kị của Thái Hoang thế giới rồi, cho nên chỉ bằng vào sức mạnh nhục thân đã giúp Tịch Thiên Dạ đứng ở thế bất bại, chưa có lực lượng nào có thể đánh tan được nhục thân của hẳn.

Ngao ô!

Rốt cục Ngân Nguyệt Lang Vương phát ra một tiếng thét không cam lòng, sau đó thân thể khổng lồ hơn ngàn mét hung hăng rơi xuống dưới, dường như thôi kim sơn đảo ngọc trụ, bụi mù nổi lên bốn phía, một mảnh rừng hoa bị đánh nát.

Ngân Nguyệt Lang Vương đã triệt để mất đi sinh khí, hóa thành một cỗ thi thể lạnh như băng.

Thi thể của nó thê thảm vô cùng, toàn thân nhuốm máu, khung xương bởi vì va chạm kịch liệt biến hình hoàn toàn biến hình, toàn bộ thân thể uy vũ bây giờ nằm oặt trên mặt đất, bị Tịch Thiên Dạ đánh thành một đống bùn nhão.

Tê tê!

Toàn bộ tu sĩ của Kiếm Đế cung đều hít vào một hơi khí lạnh, nhìn sang Tịch Thiên Dạ bằng ánh mắt tràn đầy kính sợ cùng kiêng kị.

Ngân Nguyệt Lang Vương trong thuyền thuyết a, thế mà lại bị đánh chết ngay trước mặt bọn họ, lại còn bị giết bởi phương thức dã man bạo lực nhất.

Tịch Thiên Dạ từ không trung đi xuống, đứng lên đỉnh đầu của Ngân Nguyệt Lang Vương, ánh mắt hắn hơi trầm tư.

Trong Thái Hoang thế giới này có Yêu tộc, Ma tộc cùng với Hồn tộc có chút liên hệ với U Minh tộc... Như vậy thì Thái Hoang thế giới không phải là thế giới không bị phát hiện mà hẳn nó có chút liên hệ gì đó với văn minh của Vũ Trụ Tinh Không bên ngoài.

Xem ra, nhận biết của hắn với Thái Hoang thế giới này vẫn có một chút nông cạn.

Tịch Thiên Dạ có ký ức của Thiên Dạ Thánh Tổ, nhưng mà Thiên Dạ Thánh Tổ cũng chỉ là một tu sĩ của Thái Hoang thế mà thôi, tu vi của hắn ở nhân tộc có chút lớn nhưng nếu đặt trong Thái Hoang thế giới lại không đáng nhắc đến cho. nên sự hiểu biết của Thiên Dạ Thánh tổ cũng tương đối giới hạn.

"Tại hạ là một trong tam đại thủ tịch của Kiếm Đế cung Trương Huân Y, đa tạ các hạ vừa ra tay cứu giúp."

Trương Huân Y đi đến trước mặt Tịch Thiên Dạ, rất cung kính mà thi lễ một cái, thần sắc cùng động tác đều tương đối trịnh trọng.

Nếu như không phải Tịch Thiên Dạ đột nhiên xuất hiện thì sợ rằng bọn hắn đã gặp phải đại phiền toái, ơn này không khác với ơn cứu mạng là bao.

Những tu sĩ khác của Kiếm Đế cung cũng thi nhau đi đến trước mặt Tịch Thiên Dạ hành lễ.

Trong khu rừng rậm nguyên thủy này mà có người xuất thủ cứu giúp bọn họ thì quả thực là may mắn lớn lao.

"Chỉ là trùng hợp mà thôi." Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

Hắn cũng chỉ nhờ cơ duyên xảo hợp mà ở phụ cận, hơn nữa cũng bởi vì Hướng Thiên Huân chứ không thì hắn sẽ không tự mình xuất thủ cứu giúp.



"Không biết tôn tính đại danh của các hạ là gì để Trương Huân Y cùng với chúng đệ tử của Kiếm Đế cung ghi nhớ trong lòng, ngày sau nếu có cơ hội tất sẽ báo đáp."

Trương Huân Y tiếp tục nói, đôi mắt đẹp của nàng nhìn thẳng vào Tịch Thiên Dạ, kỳ thật nàng cũng rất muốn biết lai lịch của thanh niên thần bí trước mặt, trong Thiên Cơ Thánh Thành có một cường giả trẻ tuổi như thế hiển nhiên không thể nào vô danh được, trừ phi hắn không phải người bản địa của Thiên Cơ Thánh Thành.

"Tại hạ Nhiếp Nhân Hùng, các hạ không cần để ở trong lòng, ta cứu giúp cũng chỉ là tiện tay mà thôi."

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói. Nhiếp Nhân Hùng!

Trương Huân Y nghe thấy vậy hơi sững sờ, những người khác của Kiếm Đế cung hai mặt nhìn nhau.

Cái tên Nhiếp Nhân Hùng này bọn họ cũng không lạ lãm, trong Thiên Cơ 'Thánh Thành này sợ rằng rất khó tìm được người nào không biết người này.

Bởi vì hoàng thái của của Tử Tiêu vương triều tên Nhiếp Nhân Hùng.

Trong Thiên Cơ Thánh Thành, Nhiếp Nhân Hùng chính là biểu tượng lớn nhất của hoàng kim quý tộc, nếu so về thân phận thì trong toàn bộ Thiên Cơ Thánh Thành này cũng chưa hẳn đã tìm ra được người nào có thể sánh bằng hắn.

Đương nhiên, đấy chỉ là cùng danh tự mà không cùng người.

Thanh niên trước mặt này hiển nhiên không có khả năng là Thái tử của Tử 'Tiêu vương triều Nhiếp Nhân Hùng.

Bởi vì mặc dù Nhiếp Nhân Hùng có thân phận tôn quý nhưng lại không phải cường giả tuyệt thế gì, thiên phú tu luyện rất bình thường, vẫn bị người khác gọi là nhân vật đại biểu cho câu hổ phụ khuyển tử.

Thanh niên trước mắt này đã dùng tay không đánh chết cả Ngân Nguyệt Lang Vương, khác biệt hoàn toàn với thái tử của Tử Tiêu vương triều, hai người hẳn là trùng tên trùng họ.

Bất quá nói đi cũng phải nói lại, trong số bọn họ cũng chưa có ai tận mắt nhìn thấy vị thái tử của Tử Tiêu vương triều kia mà chỉ nghe được một chút tin đồn liên quan đến Nhiếp Nhân Hùng mà thôi.

Bởi vì Nhiếp Nhân Hùng là thái tử của Tử Tiêu vương triều nhưng phong cách làm việc của hắn lại tương đối diệu thấp, cơ bản không bao giờ xuất hiện trước mặt công chúng, hơn nữa hắn rất say mê thuật luyện khí, rất hay nghiên cứu trường kỳ, ít khi đi ra khỏi cửa cung.

Tất cả mọi người đều không cho thanh niên trước mặt này là vị thái tử Tử Tiêu vương triều trong truyền thuyết kia mà chỉ nghĩ đó là trùng tên trung họ thôi.

Chỉ là ánh mắt Trương Huân Y lóe lên một vẻ nghi hoặc nhưng cũng không có suy nghĩ nhiều.

"Nhiếp huynh, ngươi cũng đến Vân Mãng sơn mạch này để bắt Kim Tỉ La Hoàng Điểu sao?"

Trương Huân Y nói.

"Kim Tỉ La Hoàng Điểu?"

Tịch Thiên Dạ nháy nháy mắt. "Nhiếp huynh không biết?"

Trương Huân Y thấy vậy hơi sững sờ, những kẻ khác của Kiếm Đế cung cũng có chút ngạc nhiên.

Kim T¡ La Hoàng Điểu được đồn thổi rất nhiều trong Vân Châu đại lục này, cơ hồ không ai không biết, không ai không hay, phàm là người đến Vân Mãng sơn mạch gần đây cơ bản là vì Kim T¡ La Hoàng Điểu mà bọn họ cũng là như vậy.

Chỉ là khi bọn họ đang tìm kiếm Kim Tỉ La Hoàng Điểu thì lại xui xẻo đụng phải đoàn Ngân Nguyệt lang, kém chút nữa đã bị tiêu diệt hết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play