Nhiếp Nhân Hùng, cái tên có chút khó hiểu nhưng thân phận của hắn lại vô cùng kinh người.
'Tử Tiêu vương triều thống trị tất cả thánh quốc trong thiên hạ, là vạn quốc chi thủ. ( thủ trong nguyên thủ nhé )
Tử Tiêu vương triều có ba vị đế chủ, phụ thân của Nhiếp Nhân Hùng chính là một trong ba vị Đế chủ Nhiếp Thiên Đế chủ.
Trong Thiên Cơ Thánh Thành, Nhiên Nhân Hùng có địa vị cực cao, sợ rằng còn cao hơn một số tông chủ của tông môn cổ lão, tôn quý hơn cả quốc chủ thánh quốc.
Tịch Thiên Dạ cũng không ngờ rằng thi thể được bỏ xuống từtrên vách đá lại chính là thái tử Tử Tiêu vương triều Nhiếp Nhân Hùng.
Nếu tin tức Tử Tiêu thái tử bị giết mà truyền ra ngoài sợ rằng có thể gây ra chấn động lên toàn bộ Thiên Cơ Thánh Thành.
Mà hung thủ hạ sát Nhiếp Nhân Hùng chính là người mà hắn vẫn âm thầm ái mộ, Nhân Họa Tâm tiên tử.
Họa Tâm tiên tử chính là người trong Tán Sĩ liên minh, có thiên tư trách tuyệt, là người có tài năng xuất chúng trong thế hệ trẻ, nghe nói nàng đã từng đứng trong Thiếu Đế bảng.
Tuyệt thế giai nhân như vậy thì số người ái mộ nàng nhiều như mây như biển mà Nhiếp Nhân Hùng chính là một trong số đó.
Chỉ bất quá, mặc dù ánh mắt Nhiếp Nhân Hùng không tệ nhưng năng lực cùng thiên phú rất bình thường, tu luyện được hơn hai trăm năm cũng chỉ vẻn vẹn dừng lại ở Thánh Cảnh viên mãn, nếu không phải thân phận hắn kinh người thì hắn căn bản không có cơ hội tiếp xúc với Hoa Tâm tiên tử.
Trong Thiên Cơ Thánh Thành, từ trước đến giờ Nhiếp Nhân Hùng vẫn luôn bị người khác trào phúng sau lưng, là hổ phụ sinh khuyển tử, hạng người vô năng.
Nghiêm chỉnh mà nói, thiên phú của Nhiếp Nhân Hùng cũng không phải thấp nhưng nó không cân xứng với thân phận của hắn nên mới gọi hắn là hạng người vô năng.
Tịch Thiên Dạ lắc đầu, vì sao Nhân Hoa Tâm lại lừa gạt Nhiếp Nhân Hùng đến Vân Mãng sơn mạch rất nhiều.
Nguyên nhân thế nào thì Tịch Thiên Dạ cũng không biết được, đồng thời ngay cả bản thân Nhiếp Nhân Hùng cũng không biết được, ngay cả khoảnh khắc tử vong hắn cũng không tin đó là sự thật.
Hiển nhiên hắn nằm mơ cũng không ngờ tới rằng mình sẽ bị nữ nhân mình yêu mến giết chết.
Kỳ thật là thái tử của Tử Tiêu vương triều thì bản tính của Nhiếp Nhân Hùng không xấu mà lại khá khiêm tốn, chưa từng trêu chọc phải cừu địch gì.
Tịch Thiên Dạ lật xem ký ức của Nhiếp Nhân Hùng cũng không có tìm được động cơ mà Nhân Họa Tâm giết chết hắn.
Giữa hai bên luôn giữ quan hệ bằng hữu, có vẻ như không có ân oán cùng thù hận gì, cũng không đến mức bởi vì Nhiếp Nhân Hùng ái mộ nàng mà giết hắn đi.
"Đã mượn thân thể ngươi thì cũng là một loại duyên phận, nguyên nhân cái chết của ngươi ta sẽ điều tra giúp, giúp cho ngươi chết được nhắm mắt."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói. Sau đó mấy ngày, Tịch Thiên Dạ ở trong đáy vực củng cố linh hồn, mặc dù đã
có thân thể nhưng cũng không có nghĩa là thương thế linh hồn của hắn sẽ biến mất.
Sau đó một thời gian rất dài sợ rằng hắn phải tập trung vào chữa trị linh hồn.
Ngày thứ năm, nơi rừng cây cách Tịch Thiên Dạ hơn ngàn dặm đột nhiên vang lên tiếng ầm ầm khá kinh người, đồng thời thiên địa nguyên khí cũng chấn động kịch liệt, dù cho cách đó hơn ngàn dặm mà vẫn có thể truyền bá đến.
Khiến thiên địa nguyên khí chấn động hơn ngàn dặm thì chỉ có Đại Thánh mới có năng lực như thế.
Tịch Thiên Dạ thức tỉnh từ trong tu luyện, phân ra một tia thần thức về phương hướng có chiến đấu, hắn tự nhiên không rảnh rỗi đến mức để ý đến người khác. mà chỉ là chiến đấu gần hắn như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc thanh tu.
"ôm
Rất nhanh, tròng mắt Tịch Thiên Dạ lóe lên một vẻ kinh ngạc, trong thâm sơn cùng cốc như này mà hẳn lại gặp được một người quen.
Tịch Thiên Dạ lắc đầu, đã gặp được cố nhân thì tự nhiên hắn sẽ không mặc kệ ngồi xem.
OanhI
Hắn đạp mạnh một phát xuống đại địa, cả người phóng lên tận trời, hóa thành một tàn ảnh, nháy mắt đã biến mất trong vách núi.
Hắn cũng không có sử dụng bất cứ thánh khí gì mà chỉ bằng vào lực lượng thân thể để bay đi, đã làm cho hư không vặn vẹo, phảng phất như bị hắn đánh vỡ.
Mặc dù tu vi của hắn chỉ là Thánh cảnh viên mãn nhưng nhục thân hắn cực mạnh, còn mạnh hơn rất nhiều Đại Thánh bình thường.
Vẻn vẹn chỉ mấy hơi thở, Tịch Thiên Dạ đã đi qua hơn ngàn dặm, xuất hiện trong một mảnh rừng hoang nguyên thủy.
Trong khu rừng có rất nhiều đại thụ che trời, thảm thực vật rậm rạp, chỉ bất quá lúc này nó đã bị phá hủy nghiêm trọng khiến nó lộ ra mảng lớn đất trọc, phía tên bốc lên làn khói đặc.
Một đám tu sĩ nhân loại đang bị một bầy cự lang màu bạc vây quanh.