Mục đích mà Tịch Thiên Dạ sáng lập nên Thiên Bảo cung chính là để làm ăn, tích lũy tài nguyên, suy nghĩ lúc trước chính là định mở rộng Thiên Bảo các ra toàn bộ địa lục.

Không ngờ rằng ngủ một giấc rồi tỉnh lại, Thiên Bảo cung đã là một thế lực lớn, có tâm ảnh hưởng đến thế trên đại lục rồi.

Đừng nghĩ người lái vân xa chỉ chỉ là một người lái xe kiếm khách bình thường, tu vi của hắn cũng tương đối bất phàm, đã có tu vi Thiên cảnh.

Trong lúc nói chuyện với nhau, Tịch Thiên Dạ biết được hắn chỉ là một cư dân bình thường trong tòa thánh thành này thôi, muốn lấy được quyền cư ngụ vĩnh viễn trong Cự Quy thánh thành - một trong những tòa thánh thành nổi danh nhất này thì một tu sĩ Thiên cảnh vẫn chưa đủ năng lực.

Người này bởi vì tham gia hoạt động trưng binh của Cự Quy thánh thành, lăn lộn trong quân đội của Cự Quy thánh thành mấy năm mới có tư cách ở lại vĩnh viễn.

Từ trong lời nói có thể thấy người này đối phất thân phận công dân của Cự Quy thánh thành tương đối tự tin, thậm chí vì đó mà kiêu ngạo, trong lúc nhất thời có cảm giác ưu việt hơn người khác, tư thái người của đại thành thị nhìn xuống tiểu thành.

Vân Thành Dật lườm người lái vân xa, không thèm để ý đến tên đang thao thao bất tuyệt nói khoác về Cự Quy thánh thành kia nữa.

Vân Phượng cổ quốc bọn họ không hề yếu hơn so với Cự Quy thánh thành, thậm chí còn mạnh hơn.

Nếu không phải bởi vì gặp phải rủi ro thì một tiểu vương gia của Vân Phượng cổ quốc như hắn sao lại phải lén lút chạy tới Cự Quy thánh thành cơ chứ, sợ là đến ngàn dặm bên ngoài Cự Quy thánh thành liền có người xếp thành hàng, long trọng nghênh đón.

Tịch Thiên Dạ tự nhiên là càng không có hứng thú phản ứng lại, chỉ có Vân Tử Vận đang một mực say sưa nghe chuyện, dù sao lịch duyệt của nàng cũng quá ít, không có đi ra ngoài được mấy lần, bất kỳ thứ gì ở thế giới bên ngoài đều khiến nàng cảm thấy hứng thú.

Người lái vân xa thấy một tiểu cô nương "sùng bái" hắn như thế, lại càng được. đà nói chuyện trên trời dưới bể, nước miếng văng tung tóe.

Từ vùng biên của Cự Quy thánh thành muốn đi đến Thiên Bảo các cũng đương đối xa xôi, vân xa vận hành toàn lực cũng tiêu tốn hai canh giờ.

"Hoan nghênh đại nhân đến chơi." Nhóm người Tịch Thiên Dạ vừa mới đi ra từ sân đỗ xe của Thiên Bảo các liền gặp được một đội thị nữ đã đứng chờ ở trước cửa, vừa thấy Tịch Thiên Dạ đi ra liền khom mình hành lễ.

Đội thị nữ này ai ai cũng có tướng mạo xuất chúng, dáng người cao gầy, tư thái ưu nhã, hiể nhiên đều trải qua huấn luyện nghiêm khắc.

Một thị nữ tướng mạo thanh nhã tiến lên trước, mỉm cười nói.

"Hoan nghênh mấy vị khách quý, xin hỏi cần phục vụ gì a?"

Thiên Bảo các chia làm rất nhiều khu vực, chiếm diện tích tương đối rộng tựa như các cửa hàng tổng hợp trên Địa Cầu, ở Thiên Bảo các chỉ cần ngươi có tiền thì bất cứ thứ gì cũng có thể thỏa mãn ngươi.

Bất quá có một số khu vực nhất định phải là hội viên của Thiên Bảo các mới có thể đi vào, nói đơn giản một chút thì đó là khu vực hoạt động của nhân viên cao tầng.

Khách hàng phổ thông chỉ có thể hoạt động ở khu bình thường.

Đương nhiên, dù là khu bình thường thì yêu cầu cũng rất cao, người bình thường căn bản không chịu nổi.

Nếu như lấy tu vi để phán đoán tài phú nhiều hay ít, chí ít Tôn cảnh mới có khả năng tự do hoạt động ở khu bình thường, hưởng thụ các hạng mục tiêu phí ăn uống, mua sắm, vui đùa......Nếu là người không có đủ điều kiện kinh thế thì sẽ nửa bước khó đi trong Thiên Bảo các.

Tịch Thiên Dạ tự nhiên không lo về vấn đề tiền tài, trực tiếp đi vào gian phòng tốt nhất của Thiên Bảo các, hưởng thụ phục vụ cấp cao nhất. Mặc dù hắn chỉ còn là linh hồn thể, nhưng không gian trữ vật của hẳn vẫn luôn được hắn lưu giữ trong linh hồn, không nói những cái khác, chỉ bằng những bảo vật hắn thu thập được từ thí luyện chỉ địa, tùy tiện một kiện cũng đều có thể chấn động toàn bộ đại lục.

"Hai người các ngươi trước tiên về phòng nghỉ ngơi đi, sau buổi cơm tối có thể dạo chơi ở các trung tâm thương mại của Thiên Bảo các."

Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt phân phó.

Vân Thành Dật nghe vậy, bất đắc dĩ cười một cái, bọn họ có vẻ không giống như đang chạy nạn mà càng giống đang đi nghỉ ngơi giải trí hơn, mà còn là ngay dưới mí mắt địch nhân.

Vân Tử Vận thì tương đối hưng phấn, Thiên Bảo các chính là thiên đường của tất cả nữ nhân, trong lúc nhất thời quên hết tất cả phiền nhiễu.

Tịch Thiên Dạ khoanh chân ngồi trên giường, một cỗ ba động linh hồn nhàn nhạt khuếch tán ra từ trên người hắn, sau đó dần dần lan tràn, bao trùm toàn bộ Thiên Bảo các.

Thiên Bảo các mặc dù có thánh trận rất cao cấp tồn tại, Đại Thánh cũng không nhất định có thể công phá trong thời gian ngắn, nhưng lực lượng linh hồn của Tịch Thiên Dạ lại hoàn toàn không quan tâm đến những thánh trận đó, trực. tiếp xuyên qua thăm dò toàn bộ Thiên Bảo các.

Từ khi hắn tu thành chương thứ hai của "Thái Du Thần Hư' thì đừng nói là 'Thánh Nhân phổ thông, kể cả Đại Thánh cũng không thể phát giác ra khí tức linh hồn của hắn.

"Trong Thiên Bảo các lại có đến ba vị Đại Thánh, quả nhiên không đơn giản."

Tịch Thiên Dạ từ từ mở mắt, ba vị Đại Thánh kia chưa hẳn thuộc về Thiên Bảo cung, nhưng không hề nghi ngờ gì là lực ảnh hưởng hiện tại của Thiên Bảo các đã có thể hấp dẫn Đại Thánh đến nghỉ chân lâu dài.

"Bất quá trong Thiên Bảo các lại không có đồ vật để ta hài lòng."

Trong mắt Tịch Thiên Dạ có chút thất vọng, mặc dù Thiên Bảo các có đông đảo bảo vật, thậm chí không ít bảo vật có thể khiến Đại Thánh động tâm nhưng đều không có ngũ hành kỳ vật giúp hắn khôi phục nhục thân lại. Xem ra nhất định phải tiến về Thiên Cơ thánh thành mới có thể tìm tới.

Chạng vạng tối, Tịch Thiên Dạ mời hai huynh muội Vân Thành Dật và Vân Tử Vận đi ăn cơm, trong phòng ăn Thủy Tinh Cầu xa hoa nhất của Thiên Bảo các.

Cái gọi là phòng ăn Thủy Tinh Cầu chính là một quả cầu thủy tinh khổng lồ được Thiên Bảo các chế tạo lơ lửng trên không, Thủy Tinh Cầu sáng óng ánh lấp lánh, tản ra ánh sáng thần thánh mà lãng mạn, mà lại hoàn toàn trong suốt, ngồi trong Thủy Tinh Cầu có thể quan sát toàn bộ Cự Quy thánh thành.

Bất quá một lần ăn ở Thủy Tinh Cầu có thể tiêu hao hết tài phú một đời của một vị Thánh Nhân phổ thông, đừng nói là người bình thường, Thánh Nhân cũng chưa chắc chịu nổi. Nếu không phải đại nhân vật chân chính là căn bản không thể chịu nổi tiêu phí khi ăn ở Thủy Tinh Cầu.

Mà Thủy Tinh Cầu còn không phải kinh doanh mỗi ngày, nghe nói cả tuần chỉ làm một lần, mỗi lần đều là chạng vạng tối.

Nhóm của Tịch Thiên Dạ lại trùng hợp đến đúng ngày mà Thủy Tinh Cầu được kinh doanh.

Thông đạo thủy tỉnh sáng lấp lánh mang bọn họ đi thẳng lên trời, tiểu cô nương Vân Tử Vận rất vui vẻ, nữ hài tử nào không thích những thứ xinh đẹp mỹ miều như thế chứ, thậm chí có một ít nữ tử trong Cự Quy thánh thành tuyên bố là ai nguyện ý đưa nàng đi phòng ăn Thủy Tinh Cầu, nàng liền gả cho hắn.

"Thật xinh đẹp!"

Vân Tử Vận kinh ngạc thốt lên, ngồi trong Thủy Tinh cầu có thể quan sát toàn bộ phong cảnh của Cự Quy thánh thành không thiếu một góc nào cả.

Cả toàn Cự Quy thánh thành đều ở dưới chân nàng, tựa như nàng chính là chúa tế nơi đây, có một cảm giác quân lâm thiên hạ, chí cao vô thượng.

"Con rùa đen kia thật lớn a."

Vân Tử Vận giống như phát hiện địa lục mới, kinh ngạc vô cùng chỉ về giữa †òa thành.

Tịch Thiên Dạ nghe vậy, cũng hơi sững sờ.

Một con rùa đen thật lớn, nói chính xác hơn phải nói là tương đối khổng lồ, so với mấy tòa cao ốc chọc trời còn cao hơn.

"Nghe nói kia là khôi lỗi cơ giới mạnh nhất mà Viêm Quy tộc từng chế tạo ra, có thể một kích diệt sát Đại Thánh."

Vẻ mặt của Vân Thành Dật ngưng trọng, nói ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play