Ma Kiền vương thấy Tịch Thiên Dạ không nghe lời khuyến cáo của hắn, vẫn giữ khư khư vẻ cố chấp thì khuôn mặt dần trở nên lạnh lẽo.
"Tịch Thiên Dạ, nếu ngươi còn dám càn rỡ đừng trách bổn vương không cho. ngươi thể diện."
Ma Kiền vương nói bằng giọng băng lãnh. Nếu Tịch Thiên Dạ không phải bằng hữu của hoàng, e là giờ đã chết hơn trăm lần.
Một luồng ma uy kinh người tỏa ra từ trên người hắn, bao phủ trọn vẹn cả Hắc. Bạch thần cung.
Tịch Thiên Dạ tiếp tục hướng phía trước, thản nhiên đáp:
"Nể tình Lam Mị, ta không giết các ngươi nhưng nếu dám cản ta thì tự gánh lấy hậu quả".
"Khẩu khí lớn thật!"
Ma Kiền vương không ngờ Tịch Thiên Dạ dám nói những lời đó. Hắn thoáng như bị chọc cười, ma khí kinh khủng càn quét toàn bộ không gian.
"Tịch Thiên Dạ, cẩn thận Ma Kiền vương."
Hắc Bạch thành chủ nhịn không được lên tiếng nhắc nhở. Hắn biết rõ Ma Kiền vương mạnh mế tới đâu. Dù là trong Hắc Bạch thần thành, hắn cũng đã thua Ma Kiền Vương một phần. Nếu ở bên ngoài thần thành thì e rằng Ma Kiền Vương có thể đánh bại hắn chỉ trong vài chiêu ngắn ngủi.
Suốt mấy vạn năm trên Thiên Lan di tích trên vạn chưa từng có một nhân vật tuyệt thế như Ma Kiền Vương này.
"Càn Khôn Tù Thánh Chỉ."
Ma Kiền vương không khách khí với Tịch Thiên Dạ nữa, một ngón tay chỉ lên. Trong khoảnh khắc chỉ thấy hư ảnh năm ngón tay không khác gì cột chống trời giáng xuống từ trên cao, thô bạo trùm lấy Tịch Thiên Dạ tựa như ngũ chỉ sơn của Như Lai Phật tổ.
Khóe môi Tịch Thiên Dạ cong lên một tia cười lạnh. Hắn không thèm để ý đến cái gọi là Càn Khôn Tù Thánh Chỉ kia, tiếp tục bước tới, trực tiếp va chạm.
Ma Kiền vương thấy Tịch Thiên Dạ khinh thường như vậy, mắt đầy vẻ trào. phúng lạnh lão.
Càn Khôn Tù Thánh Chỉ của hắn dù không phải thánh thuật thiên về giết chóc, nhưng uy lực cũng vô cùng bất phàm, không khác là bao so với thượng cổ Đại thánh chỉ thuật. Tịch Thiên Dạ dám đem thân ra đỡ thì rõ ràng là muốn tự sát. Hắn lạnh lùng nhìn Tịch Thiên Dạ, chờ đợi thời khắc thân thể kẻ kia nổ tung.
Thế nhưng viễn cảnh trong tưởng tượng của hắn rốt cục không xuất hiện. Ngũ chỉ sơn từ trên trời hạ xuống bị Tịch Thiên Dạ đụng cho nát vụn, hóa thành năng lượng khí lưu điên cuồng tỏa ra tứ phía. Chớp mắt đã tiêu tán hoàn toàn.
Cái gì!
Ma Kiền vương trợn trừng con ngươi, mắt tràn đầy vẻ không thể tin nổi. Sao có thể có người chỉ bằng thân xác đâm vỡ cả Càn Khôn Tù Thánh Chỉ của hắn.
Đó là loại xác thịt gì vậy? Thần thể của Thượng cổ thần thú hay sao chứ!
Song, Ma Kiền vương cũng chẳng nghĩ được nhiều. Chỉ thấy Tịch Thiên Dạ một bước đã hiện ra trước mặt hắn như phù quang lược ảnh.
Sắc mặt Ma Kiền vương đại biến, lộ ra vẻ bất ngờ trở tay không kịp. Hắn vận chuyển ma lực trong cơ thể đến cực hạn, định đánh ra một chưởng thổi bay Tịch Thiên Dạ.
Chỉ một sát na sau đó, toàn thân hắn cứng đờ, mắt đầy vẻ kinh hoàng. Bỗng nhiên hẳn nhận ra cơ thể mình không thể di chuyển được, như con muỗi bị phong ấn trong khối hổ phách.
Nếu không phải tròng mắt vẫn có thể nhúc nhích, hắn còn nghĩ mình phải chăng đã trở thành một khối hóa thạch thượng cổ.
"Sao có thể!" Ma Kiền vương rốt cuộc không thể bình tĩnh được nữa, biểu lộ ngập tràn vẻ sợ hãi hoảng hốt. Từ lúc chào đời tới nay, hắn chưa bao giờ bị người ta áp chế như
vậy.
LHắn dùng toàn bộ sức lực liều lĩnh thoát khỏi sự áp chế kia, nhưng chỉ là tốn công vô ích, tựa như phù du chiếc cây.
Tịch Thiên Dạ trực tiếp lướt qua người Ma Kiền vương, phất tay theo kiểu đuổi một con ruồi.
Chỉ một khắc, Ma Kiền vương liền bay thẳng ra, xa tít tận bên ngoài Hắc Bạch thần thành.
Hắc Bạch thành chủ đang bị trói cũng sững người, căn bản không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Ma Kiền vương sao lại bị thổi bay rồi.
Gầmmm! 'Trên không trung Hắc Bạch thần cung, một tiếng gầm kinh thiên động địa vang lên. Chỉ thấy Phệ Linh ma viên khổng lồ không khác gì một tòa núi vốn đứng
lặng bên cạnh thần cung bỗng vung ra một trảo.
Móng vuốt cực lớn của nó úp xuống dễ dàng che khuất bầu trời, trùm lấy không gian trong vòng cả nghìn dặm.
Toàn bộ Hắc Bạch thần cung đều ma trảo đó bao phủ.
Hắc Bạch thành chủ thân thể cứng đờ, chút nữa bị dọa đến mức kêu thành tiếng.
Một kích của Phệ Linh ma viên, hậu duệ thượng cổ thần thú, ai có thể cản được.
Sắc mặt Hắc Bạch thành chủ trắng bệch, theo bản năng nhắm mắt lại, có vẻ đã chấp nhận số phận.
"Thần tử điện hạ cẩn thận..."