Đối với phổ thông tu sĩ mà nói, hoang khí trong cơ thể căn bản là không có cách nào cùng với thiên địa phát sinh cộng minh, ngay cả cái cơ sở nhất là quầng sáng cũng không có.

Chỉ có không ngừng rèn luyện năng lượng trong cơ thể, mới có thể không ngừng mà lọc ra tạp chất chỉ để lại nguồn năng lượng tinh khiết nhất, cùng với thiên phú xuất chúng, tu luyện công pháp cao siêu nhất, mới có thể khiến cho hoang khí trong cơ thể cùng thiên địa cộng minh, mới coi như bắt đầu có được cấp độ xuất hiện quầng sáng.

Tu sĩ khi luyện ra được hơn mười quầng sáng, lực lượng trong cơ thể so với phổ thông tu sĩ cùng cảnh giới tăng gấp hai trở lên.

Đạt đến mức độ toàn thân phát ra ánh hào quang như lưu ly thì rất khó khăn, thường thì chỉ đạt đến 8 tầng vòng sáng, thậm chí đến 9 tầng vòng sáng đã được coi là tuyệt thế thiên tài, mà công pháp bọn họ tu luyện nhất định phải là cao cấp nhất trong loại nhất phẩm, mới có thể tu thành.

Mà đến cảnh giới làm cho hoang khí xuất hiện Thôi Xán thánh quang. Trên lý luận, chỉ có thực lực lên đến Chí cảnh tồn tại như trong truyền thuyết mới có thể tu thành.

Cuối cùng là cảnh giới mà cơ thể phát ra luồng Thần quang tinh khiết nhất gọi là Chí Thần quang cảnh giới, đây chẳng qua là truyền thuyết, trải qua vô tận năm tháng tại bên trong Thái Hoang thế giới này, chưa từng có người nào gặp qua ai có thực lực đạt cấp độ đến Chí Thần quang cảnh giới. Trong lịch sử rất nhiều người đều cho rằng, Chí Thần quang cảnh giới này chỉ là do các vị tổ tiên dựng lên một cái thần thoại, là một loại biểu tượng vĩ đại cho sự khát vọng truy tìm thực lực tối cao nhất, kỳ thật nó cũng không tồn tại.

Hiện nay Tịch Thiên Dạ tu vi mới chỉ là Linh cảnh tám tầng mà thôi, vậy mà cơ thể hắn đã sinh ra Thôi Xán hào quang cũng chính là tu thành Thôi Xán thánh quang cảnh giới, sao hắn có thể làm được!

Cố Yên có chút khó tin, lấy sự hiểu biết của nàng mà nói, Linh cảnh tám tầng căn bản là không cách nào làm được mà. Chỉ có tại thời điểm đạt đến Chí cảnh, đem một thân tu luyện đến cực hạn của cảnh giới này, hoang khí trong cơ thể mới có thể thuần túy đến như vậy.

"Không thể tưởng tượng nổi."

Cố Yên than nhẹ một tiếng, bắt đầu phát hiện mình càng ngày càng không hiểu về tên Tịch Thiên Dạ này. Cảm giác như nàng gặp sư tôn của mình vậy, từ trước tới giờ nàng cũng chưa bao giờ thực sự hiểu sư tôn mình. Nhiều năm như vậy hai tôn - sư vẫn tu luyện cùng nhau, nhưng ở trong mắt nàng, sư tôn thủy chung là một nhân vật thần bí y như hắn lúc này vậy.

Đừng nói là Cố Yên kinh ngạc, ngay lúc này U Lan Tư hiện lên một tia không hiểu nổi, nàng cũng không phải kinh ngạc khi Tịch Thiên Dạ có thể tại thời điểm mới Linh cảnh có thể đưa hoang khí trong cơ thể tu luyện tới Thôi Xán thánh quang cảnh giới, mà là kinh ngạc sao hắn có thể trong thời gian ngắn nhu vậy, đem hoang khí tu luyện tới Thôi Xán thánh quang cảnh.

Đến cảnh giới này, việc chắt lọc ra tinh túy của hoang khí cần thực hiện cả một quá trình diễn ra rất lâu, giống như khi rèn sắt ta cần phải không ngừng đánh đi, đánh lại tinh luyện sắt và loại bỏ tạp chấp, từng chút, từng chút một luyện ra tinh tuý hoang khí.

"Theo lý thuyết, dù cho là hắn có tu luyện công pháp cao nhất của nhân tộc có danh tiếng trong cả Thái Hoang là 《 Càn Nguyên kỳ thư 》, thì cũng không thể tu luyện nhanh như vậy đã tiến vào Thôi Xán thánh quang cảnh, kỳ quái, thật là kỳ quái mà."

"Trừ phi…., hắn đã gặp được kỳ ngộ gì. Mới có thể khiến hắn thật nhanh luyện tới Thôi Xán thánh quang cảnh, cảnh giới mà với nhiều thiên tài thì cũng chưa chắc có hi vọng luyện tới, huống chi trong học viện hắn vẫn nổi danh phế nhân."

U Lan Tư luôn cho rằng đối với Tịch Thiên Dạ, ngoài chính hắn ra thì không ai hiểu rõ hắn bằng mình, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, chắc là đã thu được một cái kỳ ngộ tương đối đặc thù, lúc đó mới mượn nhờ ngoại lực trui rèn hoang khí bên trong cơ thể hắn và lưu lại từng tia tinh túy.

Kỳ thật, Tịch Thiên Dạ cũng không có tu luyện công pháp 《 Càn Nguyên kỳ thư 》, mà là Thái Thượng Trường Sinh Quyết.

Theo công pháp này, tu luyện đến tầng nhập môn thì năng lượng trong cơ thể đã chuyển hóa đến cấp độ xuất hiện Thôi Xán thánh quang, cho dù năng lượng trong cơ thể ngươi không có một chút tinh túy nào, thì chỉ cần tu luyện đến tầng nhập môn của công pháp này cũng tiến đến Thôi Xán thánh quang cảnh. Mặt khác, khoảng thời gian gần đây Tịch Thiên Dạ gần như dồn toàn bộ tinh lực chủ yếu đặt ở việc đề cao một thân tu vi, hắn căn bản không muốn tốn thời gian đi rèn luyện để tích lũy năng lượng trong cơ thể. Nếu không, lực lượng thân thể của hắn chỉ sợ không phải mới đạt tới Thôi Xán thánh quang cảnh một cách đơn giản như vậy.

Đương nhiên tại bên trong Thái Hoang thế giới sẽ không có ai cho rằng chỉ cần tu luyện một bộ công pháp, đạt tới bước cơ bản nhất liền có thực lực Thôi Xán thánh quang cảnh, bởi vì đây là một chuyện căn bản là không có khả năng xảy ra, cho dù là Thần điển trong truyền thuyết cũng không có khả năng trực tiếp tu thành Thôi Xán thánh quang cảnh.

Trên võ đài, vốn ba tên kia không thèm để ý đến tên Tịch Thiên Dạ này, bỗng chốc ngưng trọng hẳn lên, lần đầu tiên nhìn thẳng vào đối thủ này, trầm ngâm đánh giá lại thực lực của hắn và mình.

"Lực lượng thật mạnh a, ta chưa bao giờ ngờ tới dùng Linh cảnh tầng tám thế mà có thể mạnh đến tình trạng như vậy, ít nhất so về mặt sức mạnh này, ta đã kém xa hắn rất nhiều."

Đang đứng tại vị trí đệ nhất trên Linh bảng Dịch Dương Hoành rốt cục đem ánh mắt chuyển đến trên người Tịch Thiên Dạ, trong mắt có rung động, có cả cái nhìn không hiểu nhưng càng nhiều là chiến ý ngày càng dày đặc.

Cùng là Linh cảnh tám tầng, hắn có thể cảm nhận rõ nhất, mình nếu như so sánh cùng Tịch Thiên Dạ chênh lệch là rất lớn.

Bất quá càng là như thế, hắn càng có thể bùng cháy chiến ý. Không cầu được thắng, chỉ cầu một trận chiến.

Hắn đã dừng lại Linh cảnh tám tầng này trọn vẹn ba năm, đã sớm đi đến đỉnh phong của tầng thứ tám, nhưng lại không cách nào bước vào tầng thứ chín, hắn vốn đã đối với chính bản thân mình tuyệt vọng, nhưng ngay bây giờ tại trên người của Tịch Thiên Dạ, hắn lần nữa thấy hi vọng. Hi vọng này có thể khiến hắn vượt khỏi gông cùm, xiềng xích bước vào Linh cảnh tầng chín.

"Haha!!! Thôi, nếu đã như vậy, ta đây liền dùng cái da mặt dày này tham dự vây công đi, bởi vì ngươi có tư cách kia."

Dịch Dương Hoành bắt đầu từ dưới đất đứng lên, một cỗ chiến ý bàng bạc từ trong cơ thể hắn dần dần tỏa ra, dường như một đầu sư tử bắt đầu tỉnh ngủ, chuẩn bị bắt lấy con mồi của mình.

"Có ý tứ, Trường Thương học viện lại xuất hiện nhân vật như vậy. Trước kia, ta thật sự là có mắt như mù, nếu một chọi một ta hơn phân nửa không phải đối thủ của ngươi, bất quá ta muốn nhìn xem bản lĩnh thật sự của người. Xem trong cùng cảnh giới, người rốt cuộc mạnh hơn ta bao nhiêu."

Đặng Hạo Dương lúc này đang một mực ôm lấy cánh tay, biểu hiện bất cần đời cũng nhìn về phía Tịch Thiên Dạ. Một đối thủ mạnh mẽ đến nỗi này, thậm chí đã tu luyện ra Thôi Xán thánh quang, ta cùng với người khác hợp lại vây công, cũng không đến nỗi mất mặt.

Ngay cả bảy tên học viên trước đó bị Tịch Thiên Dạ đánh bay ra ngoài, lúc này sắc mặt đã ngưng trọng tới cực điểm. Không dám có chút nào thư giản cùng lãnh đạm như trước đó, bởi vì bọn hắn đã ý thức được rằng, đứng trước địch nhân trước mắt, cho dù bọn họ bảy cái liên hợp lại đều chưa hẳn có thể chiến thắng.

Bầu không khí trên võ đài, trong lúc nhất thời trở nên ngột ngạt, áp lực tới cực điểm.

Tất cả người xem bên dưới võ đài cùng rơi vào tình trạng im ắng, ai cũng đều không ngờ rằng, chuyện vốn được cho là một vở hài kịch, lại phát sinh chuyển biến lớn như vậy. Một chuyện căn bản không thể nào xảy ra, bây giờ nó lại có khả năng thành công.

"Đáng chết! Một đám rác rưởi. Ngay cả một tên phế vật cũng thịt không xong."

Hướng Nghiễm Hi sắc mặt càng khó coi tới cực điểm, nếu như Tịch Thiên Dạ dùng thực lực một người tiêu diệt mười vị trí đầu trên linh bảng, đến khi đó thì cái mặt mo của hắn biết đặt ở nơi nào.

Tịch Thiên Dạ phất phất lấy cánh tay, nhìn những học viên từng người treo lên vẻ mặt nghiêm túc, mỉm cười.

Nếu như hắn muốn, trong khoảnh khắc liền có thể đánh bay tất cả ra khỏi võ đài. Bất quá hắn cũng không có làm như vậy. Hắn là Tiên Đế, tự nhiên có khí độ cùng phong độ của Tiên Đế. Nếu như không phải là coi trọng huyết mạch ngầm, hắn cũng sẽ không tới nơi này cùng bọn hắn tranh đoạt vị trí đệ nhất trên Linh bảng làm cái gì.

"Ra tay đi." Tịch Thiên Dạ lãnh đạm nhìn những học viên, à không những đối thủ xung quan nói.

Lần này, đã không phải chỉ là bảy người, mà đến tận mười tên phối hợp vậy công một mình hắn. Hắn không phải tự ngạo, nhưng đối với thực lực bây giờ thì hắn không phải e ngại trước mười người này.

Mười người đều là học viên xếp hạng trên mười vị trí đầu trên Linh bảng, gần như đồng thời ra tay, mà lại không có lưu thủ, trực tiếp cầm ra thủ đoạn mạnh nhất của bản thân cầu đánh bại được Tịch Thiên Dạ.

Bởi vì bọn hắn biết, lực lượng của Tịch Thiên Dạ hiện giờ đã không cùng một đẳng cấp với mình. Nếu như cònn không toàn lực ứng phó, rất có thể trong nháy mắt liền bại trận.

Nhưng mà, sự thật đã chứng minh.

Cho dù là bọn họ toàn lực ứng phó, thì trong nháy mắt cũng gặp cảnh bại trận.

Tất cả công kích của mười người, nhưng ngay cả góc áo Tịch Thiên Dạ đều không đụng tới, sau đó trong chốc lát liền có bảy đạo thân ảnh cùng bay ra ngoài, trực tiếp rơi ra võ đài mất đi tư cách tiếp tục thi đấu.

Bảy người kia, chính là bảy tên trước từng ham phần thưởng mà hướng Tịch Thiên Dạ xuất thủ đầu tiên.

Còn như ba người khác, Tịch Thiên Dạ cũng không có trực tiếp đánh bay bọn hắn, ngược lại chậm rãi cùng bọn hắn đánh qua đánh lại, tự coi mình như một đồng nhân thử thần thông của họ.

"Vân Nhu Thập Tam Kiếm, thức thứ năm mây khói thăng thiên."

Đặng Hạo Dương có kiếm thuật vô song, hắn tu luyện kiếm pháp là Vân Nhu Thập Tam Kiếm, bên trong những bản Linh giai kiếm pháp đều khá nổi danh.

Kiếm thuật này có uy lực lớn, linh hoạt, mau lẹ, biến hóa muôn vàn, khiến đối thủ khó mà phòng bị.

Điều được cho là thiếu hụt duy nhất là nó rất khó luyện, thường xuyên có tu sĩ khổ luyện ba năm mà không đến được giai đoạn nhập môn.

Mà Đặng Hạo Dương một tay xuất ra Vân Nhu Thập Tam Kiếm, bên trong Trường Thương thành đều danh tiếng khá lớn, một khi thi triển ra, dù cho Tông cảnh tu sĩ gặp phải đều không dám khinh thường.

Tịch Thiên Dạ rút tay, hóa khí làm kiếm, dùng cùng loại kiếm thuật đến đánh trả. Cùng lúc đó, một cái tay khác sử dụng chưởng pháp, cùng Dịch Dương Hoành chưởng đối chưởng, qua lại công phạt lẫn nhau.

Người thứ ba, tên là Hồng Chí, am hiểu cước pháp, cước ảnh vô tung, bài danh thứ tư trên linh bảng.

Dịch: Hiên Viên

Biên: Khang_a_ca

Nguồn:

Truyện của Hoàng Lăng gia tộc

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play