Có điều khi tới Đấu chiến cung, không phải ai cũng trông chờ cảnh Tịch Thiên Dạ diễu võ giương oai Ngược lại phần lớn là chờ đợi được thấy hân bị đám thiên tài của thần mạch nhân tộc chà đạp một cách nhục nhã.

Lôi thị đế tộc, Thương Phong cổ quốc, huyết long thánh quốc, Bạch Cốt giáo, Mộ Khương sơn, Thiên La giáo...

Những thế lực đến từ Nam Man đại lục ôm thù hận truyền kiếp với Tịch Thiên Dạ cũng dõi theo hắn.

Không gian chiến đấu số 7, tám vị cường giả thần mạch nhân tộc trấn áp trên phố, không ai dám so bì.

"Tịch Thiên Dạ, nếu ngươi nhận mình là nhân tộc thì nên biết điều. Địa vị của Thần mạch nhân tộc tuyệt không chấp nhận bất kì sự xâm phạm nào.”

Một nữ nhân thần mạch nhân tộc nhìn thật sâu vào Tịch Thiên Dạ.

Theo đạo lý mà nói, Tịch Thiên Dạ không làm gì sai. Ngược lại bọn họ đúng là có phần thô thiển không biết nói lý. Nhưng hành động của Tịch Thiên Dạ thực sự gây tổn hại cho thanh danh và lợi ích của thần mạch nhân tộc.

Địa vị của Thần mạch nhân tộc?

Tịch Thiên Dạ đột nhiên phì một tiếng, đoạn mỉm cười. Hắn cũng chẳng buồn phản bác lời của thần mạch nhân tộc nữa, chỉ thản nhiên đáp:

"Cái gọi là tôn quý với cao thượng kia, chẳng qua là ỷ mạnh hiếp yếu, bắt nạt người khác, thể hiện bản thân. Không sao cũng tốt thôi”

"Cái gì tốt?"

Linh Nghiễm Hạ nghe vậy sững sở, không ngờ rằng Tịch Thiên Dạ lại nói như thế. Tốt cái gì chứ?

"Các ngươi không ngại từ vạn dặm xa xôi đem điểm tích phân đến cho ta, đỡ cho ta mất công tìm kiếm, dĩ nhiên là tốt rồi." Tịch Thiên Dạ nói như không.

"Ngươi điên rồi phải không!"

Nữ nhân thần mạch nhân tộc kia tràn đãy ngạc nhiên nhìn Tịch Thiên Dạ. Có mơ ngủ nàng cũng không dám nghĩ Tịch Thiên Dạ chẳng những không e sợ, ngược lại còn dám nhóm ngó điểm tích phân của bọn họ.

Nếu là ai đó khác đang ở tình huống tự thân khó bảo toàn này thì trong đầu nào còn dám nghĩ tới chuyện kia. Tịch Thiên Dạ đơn giản là dị biệt hiếm thấy.

Những kẻ khác trong thăn mạch nhân tộc ai nấy cũng lộ ra vẻ cứng rắn lạnh lẽo. Tịch Thiên Dạ cư xử dị thường như vậy thì hẳn là không thể bắt hắn chủ động thỏa hiệp nhận sai.

Phương án "bất chiến tự nhiên thành” đã không còn, bọn họ chỉ có thể thô bạo cưỡng đoạt mà thôi.

Dù làm vậy thì uy danh sẽ bị hạ thấp một phần.

“Ta cám ơn trước”

Tịch Thiên Dạ cười nhạt một tiếng, sau đó người đã tiến lên một bước. Trong chốc lát từ mặt đất vọt lên trên trời với khí thế như cầu vồng.

Tụ vi của tám vị thần mạch nhân tộc đều không hề thấp. Kẻ cầm đầu là Linh Nghiễm Hạ còn là cường giả đạt tới cấp độ Chuẩn Thánh hầu.

Đương nhiên, tích phân trên người bọn họ không ít, so với Tước Vân Đồng của Huyết tỉnh quỷ tước tộc còn nhiều gấp bội.

"Không biết sống chết.”

"Muốn chết!"

"Đơn giản là trò hề.”

“Cỏ rác vô tri, ngu xuẩn."

Tám vị cường giả của thần mạch nhân tộc chứng kiến Tịch Thiên Dạ trực tiếp phóng thẳng tới bọn họ, khí thế hùng hổ thì nhất thời giận tới mức không kìm được mà quát lên.

Cứ như thể Tịch Thiên Dạ không phải con mồi mà là thợ săn. Còn bọn hắn mới là kẻ bị sẵn.

Thế gian sao lại có kẻ không biết trời cao đất dày như thế.

"Bầu trời há lại là chỗ ngươi có thể lên? Cút xuống cho ta.”

Một tên thanh niên thăn mạch nhân tộc chớp mắt bay tới, hung hãng đánh thẳng một quyền vào Tịch Thiên Dạ.

Mặt Tịch Thiên Dạ không có biểu tình, ánh mắt không vui không buồn chỉ vung tay áo một cái. Một bản tay tỏa ra thần quang óng ánh quất vào thiết quyền của Thanh niên Thần mạch nhân tộc nọ.

Ầm!

Thanh âm trầm đục vang lên. Thanh niên thần mạch nhân tộc kia văng thẳng ra ngoài, hóa thành một vệt sao băng đâm thắng vào một tòa kiến trúc cao tầng. Toàn bộ cao lầu cổ xưa đổ sụp xuống.

Tịch Thiên Dạ vẫn vững vàng chiếm thượng phong sau một đợt va chạm đó.

Cường giả thần mạch nhân tộc ai nấy trợn mắt há mồm. Không kẻ nào ngờ được thực lực của Tịch Thiên Dạ cường đại tới mức này.

Bất kỳ ai trong tám người bọn hẳn đều có tu vi không dưới Tước Vân Đồng của Huyết tính quỷ tước tộc, mà còn mạnh hơn nàng ta..

Trên đường phố không một tiếng động, cả tiếng thở tựa hồ cũng không có. Tất cả đều đang run rẩy nhìn Tịch Thiên Dạ.

Đối diện tám vị cường giả của Thần mạch nhân tộc, thế mà vị thiếu niên tên là Tịch Thiên Dạ kia vẫn không mất cường thế.

Ánh mắt Tịch Thiên Dạ đạm mạc, lại từng bước đạp không trung mà tiến lên trời.

Thần Ma thủ chính là thần thông nổi danh khắp cửu thiên thập địa. Sau giai đoạn thứ hai đã tu thành hình, uy lực đã khá cường đại.

Trên thân Tịch Thiên Dạ không có dạng khí thức bá đạo, cao ngạo như đám Thần mạch nhân tộc kia.

Hắn giống như đám mây trên chốn Cửu Tiêu, chỉ thuộc về trời cao chứ không nằm dưới hồng trần.

"Các ngươi lui ra phía sau, ta đến thu thập hẳn."

Linh Nghiễm Hạ vung tay, đẩy lui bảy gã đồng đội. Nếu phải tốn tám người bọn họ đấu với một mình Tịch Thiên Dạ thì dù có đắc thủ cũng không tạo được. hiểu quả lập uy.

Linh Nghiễm Hạ từng bước dấn tới, tiến thắng đến đối diện Tịch Thiên Dạ. Thân thể cao lớn như bức tường vây kín.

“Tịch Thiên Dạ, ngươi tưởng mình mạnh lầm sao? Ta cho ngươi biết, người chỉ là trò cười trước mặt thần mạch nhân tộc mà thôi.”

Linh Nghiễm Hạ lạnh lùng thốt lên. Hắn đẩy lực lượng của mình lên đến cực hạn, toàn thân như một lò nung khổng lồ giữa không gian, thiên địa tinh khí trong phạm vi 100 dặm xung quanh đều bị hẳn thôn phệ.

"Thần linh tế hiến, thông tâm ta ý, Bát Hoang Hàng Thần Quyền."

Ngoài miệng Linh Nghiễm Hạ có vẻ xem thường Tịch Thiên Dạ, nhưng thái độ thì không hề coi khinh đối phương.

Thậm chí hẳn không chút do dự thi triển Bát Hoang Hành Thần Quyền của thần mạch nhân tộc, vốn huyền bí và hùng mạnh vô cùng.

Nghe nói Bát Hoang Hàng Thần Quyền là do một vị thần linh ở Thiên Lan thần tông thời thượng cổ sáng tạo. Có gọi nó là thần thuật cũng chưa đủ.

Đương nhiên, không phải chỉ có thần linh mới có thể tu luyện. Chỉ cần là sinh linh có huyết mạch thần linh đều có thể tu luyện Thần thuật này.

Thuật có ý nghĩa cũng như tên gọi. Tế tự thần linh, kích phát thần linh huyết mạch trong cơ thể. Ý ta cùng ý thần linh xảo hợp, huy động tạo thành một quyền mang theo sức mạnh của thần thánh. Không khác gì thần linh nhập thể, giáng xuống nhân gian nên mới gọi là Bát Hoang Hàng Thần Quyền

"Bát Hoang Hàng Thần Quyền!”

"Linh Nghiễm Hạ vậy mà luyện thành Bát Hoang Hàng Thăn Quyền. Chẳng phải chỉ có thăn mạch nhân tộc đạt cấp độ thánh hầu mới có thể luyện thành sao? Tu vị của Linh Nghiễm Hạ chỉ là Chuẩn Thánh hầu thôi chứ?"

"Bát Hoang Hàng Thần Quyền! Trong đám thanh niên thần mạch nhân tộc cũng không có mấy ai có thể luyện thành thần thuật này. Thiên phú của Linh Nghiễm Hạ quả nhiên đáng sợ."

"Để đối phó Tịch Thiên Dạ, hắn trực tiếp thi triển Bát Hoang Hàng Thần Quyền. Người này bề ngoài khoa trương lỗ m ãng, thực ra lại vô cùng cẩn trọng giống như sư tử dùng toàn lực võ thỏ. Đáng sợ đáng sợ."

'Đám người núp trong góc khuất theo dõi trận chiến không nhịn được kinh hô.

Những thiên lan dị tộc trong Hắc Bạch thần thành dĩ nhiên cũng nhận ra Bát Bát Hoang Hàng Thần Quyền của thần mạch nhân tộc.

Ở thần mạch trong nhân tộc, quyền thuật này là pháp môn chí cao, là thần thuật truyền thừa từ thời đại thượng cổ.

Thần tính huyết dịch trong cơ thể Linh Nghiễm Hạ điên cuồng sôi trào cuồn cuộn, phóng ra từng tia thải hà thăn diệu. Từng sợi huyết quản của hắn nhô cao, giống hệt rễ cây quấn quanh người. Toàn thân phóng to thêm một phần.

Một cỗ thần thánh hào quang sáng lóa từ phần lưng của hẳn. Chỉ thấy phía sau xuất hiện một hư ảnh khổng lồ. Hư ảnh đó tựa như Cửu U đầu đội trời chân đạp đất, hiện ra không khác gì trung tâm của cả thế giới, chư thiên vạn vật đều phải thuần phục dưới chân hắn.

Hình chiếu của Thần linh!

Cỗ hư ảnh sau lưng Linh Nghiễm Hạ kia rành rành là hình chiếu của một vị lão thần linh!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play