Trên bầu trời, Thánh huyết không ngừng trút xuống như mưa, có rơi trên mặt đất, có rơi trên tường thành, có rơi trên lầu các, lại có rơi trên người chúng sinh.

Thánh huyết vốn là vật giá trị liên thành, vạn kim khó cầu, thế mà giờ phút này lại rẻ mạt như nước lã, tụ thành từng vũng trên mặt đất thành Lô Hề.

Không có ai đi tranh đoạt, không có ai đi thu thập, thậm chí không ai thèm liếc mắt từng vũng thánh huyết

Bởi vì ánh mắt của tất cả mọi người đều hội tụ rên người Tịch Thiên Dạ.

Thiếu niên lơ lửng trên chín tăng mây, một thân một mình chiến bách thánh.

Tất cả mọi người đều không ngờ, cuối cùng Tịch Thiên Dạ vẫn lựa chọn chiến đấu đến cùng. Không thỏa hiệp, không khuất phục, không cúi đầu.

Dù cho có là địch của toàn bộ đại lục, dù cho có thủ với hàng trăm thế lực đỉnh cao trên đại lục, nhưng hắn vẫn không quan tâm.

Đường không bằng phẳng thì hẳn giẫm cho bằng, người nào không phục thì hắn cứ giết.

"Trời sụp đỗ ta không khom lưng. Nhưng ta mà giận trời long đất lở!"

Lục Tâm Nhan tự lẩm bẩm, ánh mắt tràn đầy mê ly, Tịch Thiên Dạ luôn như thế, mặc kệ xảy ra chuyện gì hẳn vẫn như vậy.

So về khí khái anh hùng, thế gian này có ai bằng hắn?

Nàng đột nhiên cảm thấy huyết khí dâng trào, mặc dù nàng biết Tịch Thiên Dạ làm như thế là không đúng, nhưng vẫn không khống chế được bản thân.

Kỳ thật không chỉ có mình nàng mà rất nhiều người trong thành Lô Hề đều như thế, ai cũng siết chặt năm đấm, không chỉ có tu sĩ trẻ tuổi mà cả tu sĩ thể hệ trước cũng cảm nhận được máu trong người đang sôi trào.

Dựa vào cái gì bọn họ chỉ có thể bị ức hiếp? Dựa vào cái gì bọn họ phải khuất nhục? Bị người mưu hại mà cuối cùng chỉ có thể khép nép cúi đầu nhận thua?

“Thiên đạo bất công, vì sao bọn họ không được phản kháng?

Vì sao bọn hắn không thể như Tịch Thiên Dạ, rút kiếm ra quậy cho long trời lở đất, mặc kệ trời trăng mây gió, mặc kệ đất lỡ trời nghiêng.

Chuyện mà bọn họ không dám làm, Tịch Thiên Dạ đã thay bọn họ làm.

Một khắc này, một cỗ áp lực cùng uất khí trong lòng tất cả mọi người bỗng nhiên được giải phóng ra.

Trên bầu trời, Thánh Nhân kêu thảm, không ngừng gào khóc cầu xin tha....

Giờ khắc này, đời người như bị nghịch chuyển, trước kia bọn hắn là chúa tế cai quản vận mệnh của người khác, nắm quyền sinh sát trong tay, dưới thánh nhân, không ai dám không theo, chỉ một mệnh lệnh có thể giết trăm vạn người. Mà bây giờ, bọn hẳn như là giun dế mặc người ta xâu xé.

Thánh Nhân, cũng chỉ như cỏ rác.

Huyết long Thác thánh nhân sắc mặt khó coi nhìn Tịch Thiên Dạ, đứng ở biên giới thế giới hư ảo trơ mắt nhìn hàng loạt Thánh Nhân bị tàn sát, hắn cũng không tìm cách trốn ra ngoài nữa, bởi vì hẳn biết, không trốn thoát!

"Tu sĩ Thiên Bảo Cung các ngươi có thể sử dụng lực lượng pháp tắc trong di tích Thiên Lan hẳn là do thế giới nhỏ trước mắt này sao?"

Lúc này, Huyết long thánh nhân lúc này mới hiểu rõ vì sao tu sĩ Thiên Bảo Cung có thể sử dụng lực lượng pháp tắc trong di tích Thiên Lan mà bọn hẳn lại không thể.

Bởi vì tiểu thế giới trước mắt mặc dù không lớn, nhưng lại hết sức hoàn chỉnh, pháp tắc của thế giới vô cùng hoàn thiện, không khác mấy so với thế giới bình thường. Nghĩa là bên trong di tích Thiên Lan có một thế giới hoàn chỉnh, nên không bị ảnh hưởng bởi pháp tắc khác.

"Trong thiên địa lại có một thế giới thần kỳ như vậy có thể bị người khác khống chế”

Nữ thánh Thiên Thiến cùng các thánh nhân khác chấn động không thôi. Khống chế một thế giới, đó là thủ đoạn nghịch thiên gì a! Quả thực không thể tưởng tượng được, sợ là Đại Thánh cũng không làm được đi, mà cho dù Đế Quân trong truyền thuyết cũng chưa hẳn có năng lực này.

Bọn hẳn bị khốn ở bên trong tiểu thế giới, căn bản không tìm được đường ra, chỉ có thể tử chiến đến cùng.

Đáng sợ nhất là, Tịch Thiên Dạ căn bản không quan tâm gia tộc cùng tông môn sau lưng bọn hắn, nên chỉ có thể dựa vào chính mình để sống sót! hoặc là chết!

Giờ khắc này, mấy vị Thánh Nhân trung vị sắc mặt khó coi cực điểm, cho dù kiêu ngạo như nữ thánh Thiên Thiến cũng có chút bối rối.

Tịch Thiên Dạ lê bước chân nặng nề đi đến trước mặt Lã Hoành Thiên. Lã Hoành Thiên kinh hoảng chạy trốn, thi triển độn thuật đến cực hạn.

Nhưng mặc kệ hắn có chạy trốn như thế nào, lại bay nhanh ra sao, Tịch Thiên Dạ vẫn cứ bước từng một, thủy chung đi phía sau hẳn như hình với bóng Mỗi một bước của hắn đều huyền diệu đến cực điểm, phẳng phất như đạp lên cái bóng của Lã Hoành Thiên.

" Tịch Thiên Dạ, ta chính là trưởng lão của Thiên Dương thánh quốc thánh, nếu ngươi thả ta ra, thì ta Thiên Dương thánh quốc tuyệt đối sẽ không trả thù ngươi” Lữ Hoành Thiên hoảng sợ tới cực điểm, không nhịn được mà mở miệng cầu xin tha thứ, làm gì còn khí phách của một Thánh Nhân trung vị nữa.

Tịch Thiên Dạ trả lời hắn bằng một kiếm, kiếm quang sắc bén, trực tiếp chém Lã Hoành Thiên thành hai khúc, thánh thể nổ tung trong nháy mắt.

Một vị Thánh Nhân trung vị vậy mà không chút phản kháng nào, cứ thế bị giết chết.

Vù!

Bất quá sinh mệnh lực của Thánh Nhân trung vị mạnh hơn rất nhiều so với Thánh Nhân hạ vị, chỉ thấy từng sợi thánh quang lấp lánh, đám máu thịt rất nhanh đã hội tụ lại một chỗ, ngưng tụ thành hình dạng Lã Hoành Thiên.

"Tịch Thiên Dạ... Ngươi tha ta một mạng.. xin ngươi..." Sắc mặt Lữ Hoành Thiên tái nhợt như người bị bệnh lâu ngày, ánh mắt hiện vẻ cầu xin nhìn về Tịch Thiên Dạ.

Tịch Thiên Dạ vẫn trả lời hẳn bằng một kiếm.

Lữ Hoành Thiên lại ngưng tụ lần nữa.

Nhưng mà ngay sau đó lại bị Tịch Thiên Dạ một kiếm chém giết.

Qua ba kiếm, Lã Hoành Thiên đã triệt để hóa thành hư vô, mãi mãi biến mất khỏi thế gian.

"Trước khi chết, Lã Hoành Thiên hối hận không thôi, hắn hối hận tại sao đang yên đang lạnh lại đi trêu chọc Tịch Thiên Dạ, vì sao lại ở trong thành lĩnh hội pho tượng Đế Quân, nếu như hắn ra khỏi thành sớm hơn có lẽ sẽ không đ xảy ra chuyện như ngày hôm nay.

Lại một vị Thánh Nhân trung vị ngã xuống, những người khác đều câm như hến, người người lo sợ.

“Tịch Thiên Dạ, ngươi đang ép chúng ta liều mạng với ngươi!"

Huyết long Thác thánh nhân nhìn Tịch Thiên Dạ với ánh mắt dữ tợn, vừa rồi hẳn cũng tham gia công kích Tịch Thiên Dạ, nhưng không có ra tay toàn lực, trên thực tế hẳn cũng không bị thương, chiến lực mười phần.

Mặc dù hắn là người mạnh nhất trong bách thánh, nhưng trước giờ làm việc rất cẩn thận, không dễ mạo hiểm.

Nếu không phải Tịch Thiên Dạ thi triển Tiểu Thiên Địa Tu Di đại trận vây khốn mọi người, hẳn sẽ không liều mạng với Tịch Thiên Dạ mà dứt khoát quay lưng rời đi.

Nhưng bây giờ, hắn đã không còn đường lui.

"Lần này mạo phạm là ta không đúng, ta xin lỗi ngươi. Nếu ngươi thả ta rời đi, ta cam đoan sẽ không gây khó dễ cho ngươi nữa."

Huyết long Thác thánh nhân lạnh lùng nói, nếu như hắn liều mạng, hắn tin tưởng Tịch Thiên Dạ nhất định phải trả một cái giá lớn, thậm chí hắn còn có thế lật bàn mà giết ngược Tịch Thiên Dạ.

Hiện tại, hắn đã khuất phục, người thông minh sẽ. không làm chuyện hại người hại mình.

"Ồn ào!"

Tịch Thiên Dạ chuyển mắt nhìn về phía Huyết Long Thác thánh nhân, chậm rãi đi đến trước mặt hẳn,nói: “Ngươi nói quá nhiều, vậy ta sẽ giết ngươi trước.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play