"Vậy thì theo ý của ngươi đi."

Tịch tổ than nhẹ một tiếng, bước ra một bước ngăn trước mặt Tịch Thiên Dạ, không cho hãn tốn thương những nguyên lão ở Tịch gia nữa.

Xây ra chuyện như vậy, hẳn là lão tổ của Tịch gia cũng rất khó chịu.

Nếu chơi đến cùng với Tịch Thiên Dạ thì toàn bộ Tịch gia cũng rất có thể sẽ biến mất.

Làm sao hẳn không nhìn ra rằng không chỉ có mình Tịch Thiên Dạ đáng sợ không thôi, ngay cả thanh niên đang thủ hộ bên cạnh Hà Tú Nương cũng rất đáng sợ.

Cùng là Tôn giả, nên hẳn có thể cảm ứng được khí tức trên người Chu Khánh Diêm, điều khiến cho hắn kinh ngạc chính là khí tức trên người Chu Khánh Diêm không những mạnh mẽ mà lại còn trẻ tuổi như thế, hắn là khoảng chừng 50 tuổi mà thôi, thiên phú cao như thế, cũng ngang với Tịch Chấn Thiên năm xưa.

50 tuổi Tôn Giả, ở bên trong hàng ngũ tôn giả cũng chỉ là một thiếu niên, dù sao Tôn Giả có thể sống trên bốn đến năm trăm tuổi.

Còn Tịch Thiên Dạ, hẳn càng không nhìn ra được một chút nào cả, cảm giác đó so với thanh niên ôm bảo kiếm kia càng đáng sợ hơn. Cũng là vì cái đó nên hắn mới chọn sự lựa chọn đó là thỏa hiệp.

'Đám người Tịch gia câm nín, đối mặt mức bồi thường kết xù này, ngay cả lão tổ tông của bọn hắn cũng không dám phản đối, bọn hắn lại có thể làm thế nào nữa đây.

"Tiểu Hinh!"

Tịch Thiên Dạ mời Tịch Tiểu Hinh cùng Hà Tú Nương đi đến, ôn nhu nói: "Tiểu Hinh, trước kia trong Tịch gia ai khi dễ ngươi, bây giờ ngươi nói hết ra, Thiên Dạ ca ca sẽ làm chủ ngươi."

Tịch Tiểu Hinh níu níu góc áo, do dự nhìn qua Tịch Thiên Dạ, hiển nhiên là đang e ngại và không thích ứng được.

"Đừng sợ, không có ai dám khi dễ ngươi đâu, ngươi cứ nói đi." Tịch Thiên Dạ cười vỗ vỗ đầu nhỏ của nàng nói.

"A."

Tịch Tiểu Hinh cúi đầu, nửa ngày sau mới nhỏ giọng nói: "Tịch nhị gia thiếu gia Tịch Thiên Phó, có một ngày hắn đi tới quán rượu, nói không mang theo tiền, còn hỏi ta đòi tiền. Ta không cho hẳn thì hẳn đánh ta, còn cướp đi tất cả tiền từ nhân viên thu ngân."

“Muốn chết!"

Tịch Thiên Dạ nghe vậy ánh mắt lạnh lẽo, nhìn về phía trong đám người nơm nớp lo sợ, tràn đầy hoảng hốt Tịch Thiên Phó, trong mắt một vệt kim quang lóe lên một cái rồi biến mất, trực tiếp đụng xuyên đan điền của hắn, triệt để trở thành một tên phế nhân.

“Tịch gia phải bồi thường thêm một vạn Thiên Tinh.” Tịch Thiên Dạ lạnh lùng nói

Cái gì!

Đám người Tịch gia nghe vậy thì sắc mặt từng người trở nên khó coi, giận dữ tới cực độ.

Tịch Thiên Phó khi dễ Tịch Tiểu Hinh, bây giờ ngươi đã cho hẳn biến thành phế nhân, chẳng lẽ còn chưa đủ à? Trả thù còn chưa đủ ác hay sao!

Lại còn muốn thêm 1 vạn Thiên Tỉnh, chẳng lẽ ngươi muốn nuốt hết Tịch gia hay sao!

Đám người phẫn nộ, giận nhưng cũng chẳng dám nói gì.

Tịch Thiên Dạ thực sự quá hung tàn, động một chút lại giết người, hoặc là phế đi tu vi.

Mà Tịch gia lão tổ vẫn luôn luôn im lặng thì bọn hắn có thể làm gì được đây!

"Tiểu Hinh, ngươi nói tiếp." Tịch Thiên Dạ thản. nhiên nói.

"Tịch Thiên Thiến cũng đã từng khi dễ ta, nàng cướp chiếc vòng cổ mà phu nhân tặng cho ta.” Tịch Tiểu Hinh nhỏ giọng nói.

"Lại thêm một vạn Thiên Tinh”' Tịch Thiên Dạ lạnh lùng nói.

"Tiểu Hinh, ngươi cứ nói tiếp."

"Tịch gia Thất thiếu gia, hẳn cũng khi dễ ta...”

“Lại thêm một vạn."

“Tịch gia..., hẳn cũng khi dễ qua ta."

"Thêm một vạn."

“Tịch gia..."

“Thêm 1 vạn."

Tịch Tiểu Hinh càng nói càng hưng phấn, chưa bao giờ nàng hả giận như thế, bên trong cái đầu này đang vắt óc suy nghĩ xem ngày xưa ai đã từng khi nàng.

Đám người Tịch gia mém tí nữa đã hôn mê, sắc mặt từng người biến thành màu gan heo, ánh mắt nhìn tới Tịch Tiểu Hinh như đang nhìn mộ ma đầu.

Nãi Nãi! Ngài đừng nói nữa!

Van cầu ngài đừng có nói nữa!

Không có nhiều người khi dễ ngươi như vậy a...

Thật không có!

Tịch gia một nha hoàn mắng hai ngươi câu cũng nói đó là khi dễ ngươi! một tên nô tài trừng mắt tới ngươi ngươi cũng nói là khi dễ ngươi... Làm người không ai làm thế, đây chính là một vạn Thiên Tỉnh a!

Đám người Tịch gia tức muốn hộc máu, nhìn Tịch Tiểu Hinh bằng đôi mắt tuyệt vọng, trong ánh mắt ra vẽ sợ hãi, sợ nàng sẽ nói tiếp, nói không ngừng.

Một câu chính là một vạn Thiên Tinh a.

Một vạn Thiên Tinh có thể bồi dưỡng ra một cường giả Thiên cảnh, mức tài nguyên khủng khiếp như thế lại bị tiểu cô nương nói một câu đã bốc hơi, bên trong trái tim của người nhà họ Tịch đang chảy máu ròng ròng.

Các lão già làng của Tịch gia đập bàn đập ghế, hận không thể bịt miệng của Tịch Tiểu Hinh lại.

Rất lâu, Tịch Tiểu Hinh nghiêng đầu cả nữa ngày trời, cuối cùng cũng đã nói ra hết những người lúc trước đã từng "khi dễ" nàng.

"Thiếu gia, ta đã nói hết rồi” Gương mặt nhỏ nhắn của Tịch Tiếu Hinh trở nên hưng phấn, đang rất vui vẻ.

Tịch Thiên Dạ khẽ gật đầu, cười nói: "Nhớ kỹ Tịch gia phải bồi thường chúng ta nhiều ít Thiên Tinh không?"

“Tịch Tiểu Hình nghe vậy, lập tức giơ bàn tay ra đếm, cẩn thận tính toán, nàng ngày ngày phụ giúp ở quán rượu, nên việc này rất dễ không có vấn đề gì, rất nhanh đã hưng phấn nói: "Tổng cộng số Thiên Tinh mà Tịch gia cần bồi thường chúng ta là 146 vạn”

Tịch Thiên Dạ khế gật đầu, nhìn qua đám người đó, lạnh lùng nói: "Nghe thấy không, cứ dựa theo giá này bồi thường."

Tịch gia đám người câm lặng, nước mắt trực trào, đây là muốn chơi chết Tịch gia bọn họ à,

“Dạ nhị, di vật cha ngươi lưu lại năm xưa, đã bị Tịch gia gia chủ Tịch Trạch Khôn cầm đi."

Hà Tú nương luôn luôn không nói gì đột nhiên mở miệng.

Tịch Chấn Thiên chết bất đắc kỳ tử, không lâu sau Tịch Trạch Khôn đã tự thân tới phủ trạch yêu cầu lấy đi di vật của Tịch Chấn Thiên, nàng là một nữ nhân, đối mặt Tịch gia gia chủ có thể làm thế nào được, chỉ có thể thỏa hiệp,

Lúc đó Tịch Thiên Dạ chỉ có mấy tháng tuổi, còn đang mặc tã lót, đương nhiên không biết chuyện này.

Tịch Trạch Khôn nghe vậy, vẻ mặt kịch biến, gương mặt già dặn bồng nhiên tái nhợt tới cực điểm.

Tịch gia đám người cũng ngạc nhiên, từng người nhìn về phía gia chủ đời trước Tịch Trạch Khôn, hiển nhiên cũng không biết chuyện này.

“Tịch Trạch Khôn, ngươi có thể cho ta một lời giải thích sao?" Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

Tịch Trạch Khôn đau thương cười nói: "Còn có thể, giải thích gì được, được làm vua thua làm giặc mà. thôi:

"Đồ đâu?”

Hà Tú Nương nhìn chằm chằm Tịch Trạch Khôn, đó là di vật mà Tịch Chấn Thiên lưu lại, nàng đương nhiên muốn lấy lại cho Dạ nhi.

"Đồ vật đó ta không có giữ.” Tịch Trạch Khôn lạnh lùng nói.

"Vật đó ở nơi nào?" Hà Tú Nương nói.

Tịch Trạch Khôn không nói, cười một tiếng mỉa mai, nhâm mắt lại, bày ra bộ dáng muốn lóc thịt rọc. xương cũng không vấn đề gì.

"Có tin ta giết tất cả tộc của ngươi hay không, chém chết tất cả người có liên quan với ngươi nhé?" Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

Không nói?

Cũng chả sao cát

Hắn có 1000 phương pháp có thể biết được câu trả lời.

Dù cho đó là người chết hẳn cũng có thể cạy miệng ra.

"Di vật cha ngươi lưu lại, ta không có giữ, toàn bộ đều ở chỗ của Thái Thú, có bản lĩnh thì chính ngươi đi tới thủ phủ quận mà lấy” Tịch Trạch Khôn giận dữ hét.

Mọi người ở Tịch gia đưa mắt nhìn nhau, không ngờ rằng việc này lại liên quan tới thủ phủ quận.

"Nghiệt tử!"

Tịch tổ hơi biến sắc mặt, hắn cũng không ngờ rằng, thân là gia chủ Tịch gia mà lại đi cấu kết với thủ phủ quận.

Cấu kết với thủ phủ quận, đó không phải tranh ăn với hổ à, sơ sẩy một chút thôi cũng rất có thế gặp họa diệt tộc. Mà di vật của Tịch Chấn Thiên lưu lại lúc chết, chắc chắn không phải vật bình thường. Dù cho Tịch Thiên Dạ tuổi nhỏ không cách nào kế thừa, đó cũng là đồ vật của Tịch gia, vậy mà hắn lại chắp tay dâng cho thủ phú quận.

Hà Tú Nương nghe vậy, trong lòng tức giận không hề nhẹ. Năm đó Tịch Chấn Thiên luôn luôn giữ khoảng cách với thủ phủ quận, cả hai luôn luôn bất hòa, không ngờ di vật mà hân lưu lại trước khi chết, lại rơi vào trong tay của người bên trong thủ phủ quận.

Bên ngoài tổ trạch của Tịch gia, đột nhiên vang lên tiếng xào xáo.

Chỉ thấy một đám người mặc áo giáp, cầm trong tay kiểu hình con thoi, bên hông mang chiến kiếm của quân sĩ xuất hiện ở ngoài cửa lớn của Tịch gia

Một người cầm đầu, dáng người khôi ngô hùng tráng, người mặc chiến giáp liệt diễm, tản ra khí tức nóng rực.

Bọn hắn vừa xuất hiện đã phát ra sát khí nồng nặc, nhuệ khí bức người, nhiệt độ không khí bên trong phủ bỗng dưng hạ xuống rất nhiều.

"Xích Viêm Vệ!"

Đám người trên giáo trường kinh hãi một lúc, nhìn những quân sĩ mang chiến giáp liệt diễm kia, trong mắt tràn đây nghĩ hoặc.

Bảo vệ Lô Hề quận Xích Viêm Vệ tại sao xuất hiện tại Tịch gia tổ trạch?

"Bản tướng nhận được tin tức, có tội phạm giết người xông vào Tịch gia tổ trạch, hi vọng gia chủ Tịch gia cho phép chúng ta tiến vào kiểm tra”

Một tiếng nói ẩn chưa cảm giác tang thương tiêu điều vang lên ở bên ngoài cửa chính.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play