Tịch Thiên Khuê ngã trên mặt đất, không ngừng kêu thảm thiết, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Một cánh tay rơi xuống đất, máu tươi bắn tung tóe.

"Tịch Thiên Dạ, ngươi dám chặt đứt cánh tay của ta! Ta muốn giết ngươi...”

Tịch Thiên Khuê trợn mắt nhìn Tịch Thiên Dạ, lòng đầy thù hận, hẳn chỉ là một tu sĩ linh cảnh mà thôi, cánh tay đứt rời lại muốn nối lại căn phải trả giá rất lớn, cho dù phụ thân hắn cũng chưa chắc sẽ đi mời luyện dược đại sư đến nối tay cho hắn.

Hân lắc người một cái liền nhảy lên, vẻ mặt dữ tợn nhào tới Tịch Thiên Dạ, trong suy nghĩ của hẳn, Tịch Thiên Dạ chỉ là một tu sĩ phàm cảnh, vừa rồi khẳng định là sử dụng ám khí chặt bỏ cánh tay của hắn, chỉ cần hẳn cẩn trọng một chút sẽ có thể giãm chết Tịch Thiên Dạ.

Nhưng mà, một tỉa sáng lóe lên, hắn còn chưa rõ chuyện gì xảy ra, một cái chân của hắn đã rơi xuống đất, máu chảy ồ ạt.

"Không..."

Tịch Thiên Khuê tuyệt vọng, ôm chân cụt té lăn trên đất. Giờ phút này, hắn rốt cuộc cảm nhận được sợ hãi.

Tại sao!

Tịch Thiên Dạ đã làm thế nào.

Tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn Tịch Thiên Dạ, thiếu niên này quá hung ác đi.

Khuôn mặt Tịch Thiên Hi cứng đơ, cả người run rẩy, theo bản năng lui về phía sau.

Tuy rằng nàng có tu vi rất cao, cao hơn Tịch Thiên Khuê nhiều lảm, chính là tu sĩ tông cảnh. Thế nhưng nàng vẫn luôn trưởng thành trong nhà ấm, đã khi nào gặp phải cảnh tưởng máu tanh khủng bố như thế. Nhiều nhất chính là so đấu trong tộc nửa năm một lần, mọi người sử dụng hoang kỹ luận bàn với nhau mà thôi.

Những người đến đây xem lễ ai nấy đều hai mặt nhìn nhau, luận bàn trên đấu võ đài cũng chỉ điểm đến là dừng, nhưng không nghĩ tới bên ngoài đấu võ đài lại thấy máu.

"Tiểu tử này thật hung ác”

"Con trai của Tịch Chấn Thiên quả nhiên khác với người thường.”

Đám người trên khán đài ai nấy đều lộ vẻ "quả nhiên là thể”, tiếp tục ngồi xem trò vui.

Tịch Thiên Dạ từng bước một đi lên trước, dọc. theo đường đi mấy tên tiểu bối của Tịch gia đều đồn dập nhường đường, ánh mắt kinh hoảng, căn bản không dám chặn đường, hiển nhiên bị kết cục bi thảm của Tịch Thiên Khuê dọa sợ.

“Tịch Trạch Khôn, hôm nay ta đến Tịch gia, có một món nợ muốn cùng ngươi tính toán một chút

Tịch Thiên Dạ chắp tay sau lưng, nhìn lão nhân mặc cẩm bào ngồi ở vị trí trung ương khán đài, người này chính là Gia chủ hiện nay của Tịch gia Tịch Trạch Khôn.

Hắn ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ nhà, lúc này sắc mặt hẳn đã có chút khó coi, nhưng cũng chỉ là nhìn Tịch Thiên Dạ, từ đầu tới cuối đều không nói một lời

Nếu là đổi thành lúc bình thường, một tên tiểu bối lại dám đại nghịch bất đạo như thế, hắn đã sớm một tát đập chết.

Nhưng lúc này đang tổ chức So đấu trong tộc, bổn phương đều là khách khứa, hắn đường đường là gia chủ Tịch gia, vẫn còn phải để ý đến thân phận của mình, không thể tự mình đi ra so đo tính toán với một tên tiểu bối.

“Làm càn! Tịch Thiên Dạ, khiêu khích quyền uy của gia chủ chính là tội chết, bây giờ ta liền bắt giữ ngươi, áp tải đến chấp pháp đường để thẩm phán.”

Gia chủ không thể tự ra mặt, tự nhiên có người thay hắn đứng ra.

Ngồi bên trái Tịch Trạch Khôn là một người đàn ông trung niên khoảng chừng năm mươi tuổi, vẻ mặt vô cùng tức giận, trên người tỏa ra từng lưồng khí tức đáng sợ, không ngờ lại là cường giả thiên cảnh, dù là toàn bộ quận Lô Hề cũng hiếm thấy.

“Tu sĩ Thiên cảnh chính là chiến lực mạnh mẽ nhất quận Lô Hề, bất luận người nào đều là cường giả uy. chấn một phương, bình thường nếu trong quận xảy ra chuyện lớn, chỉ căn cường giả thiên cảnh vừa xuất hiện liền có thể giải quyết dễ dàng.

Gòn Tôn giả, ở quận Lô Hề này chính là thần long thấy đầu không thấy đuôi, là nhân vật cao cao tại thượng, là sức mạnh có tính uy hiếp cao nhất, chỉ khi nào xảy ra cuộc diện kém đến mức tu sĩ Thiên cảnh cũng không thể dàn xếp ổn thỏa thì mới ra mặt.

Đừng nhìn thành Trường Thương có nhiều tôn giả như vậy, chỉ một lần hắc ám náo loạn đã có đến mấy trăm tên tôn giả hỗn chiến. Nhưng mà đó là thành Trường Thương, là khu vực hạt nhân quan trọng nhất Lan Lăng quốc, hội tụ cường khắp thiên hạ, mới có thể Tầm rộ như vậy.

Kỳ thực, nếu phân tán tôn giả đến các nơi trong Lan Lăng quốc, thì một quận cũng chưa chắc có được bao nhiêu người. Dù sao Lan Lăng quốc có hơn trăm quận, nhưng gộp toàn bộ tôn giả lại cũng chưa chắc. vượt qua con số 2000.

“Tam thúc, chỉ là một tên tiểu bối mà thôi, sao có thể làm phiền ngươi tự mình ra tay, để cháu thay ngươi giải quyết hản là được."

Một thanh niên tóc đen có tướng mạo đoan trang, khá là tuấn dật, hơi khom người thỉ lễ với người đàn ông trung niên kia, vẻ mặt của hắn có chút kiêu căng, trong mắt tràn đầy vẻ hăng hái.

“Được! Thiên sơn, ngươi bắt tên súc sinh kia đến đây cho ta.”

Tịch tam gia nghe vậy khẽ gật đầu, ép cơn giận trong lòng xuống. Tuy rẵng Tịch Thiên Dạ phế bỏ một tay một chân của con trai hẳn, nhưng thân làm trưởng bối, nếu tự mình ra tay đối phó Tịch Thiên Dạ cũng không thích hợp, dù sao nhiều khách khứa ở đây như vậy, hắn cũng sợ mất mặt.

Đám tiểu bối Tịch gia thấy Tịch Thiên Sơn đứng ai nấy đều cái vui mừng khôn xiết, dường trong mắt họ Tịch Thiên Dạ đã không đáng sợ như vậy, từng ánh mắt cười cười trên sự đau khổ của người khác nhìn về Tịch Thiên Dạ.

Tịch Thiên Sơn, chính là thiên tài kiệt xuất nhất Tịch gia, không đến ba mươi tuổi đã tu thành tông cảnh tầng thứ bảy, kinh diễm toàn bộ quận Lô H, có người nói vị Tịch lão tổ có tu vi tôn giả cảnh rất ít xuất hiện, thần long thấy đầu không thấy đuôi cũng rất tán thưởng hắn, thậm chí chuẩn bị tự mình bồi dưỡng.

Rất nhiều người đều nói tương lai Tịch Thiên Sơn sẽ trở thành là tôn giả, là trụ cột để Tịch gia tiếp tục hưng thịnh mấy trắm năm

"Tịch Thiên Dạ, xem ra ngươi đi tu luyện ở học viện Trường Thương cũng không phải lãng phí thời gian, chắng qua ngươi dám mạo phạm gia chủ, đại nghịch bất đạo, ở Tịch gia ngươi vĩnh viễn chỉ là một tên chỉ thứ địa vị thấp hèn."

Tịch Thiên Sơn từng bước một đi lên trước, lạnh lùng nhìn Tịch Thiên Dạ.

Tuy rằng Cha của Tịch Thiên Dạ là Tịch Chấn Thiên phong hoa tuyệt đại, nhưng cũng không phải người của chủ mạch Tịch gia, chỉ là một thành viên chỉ thứ.

Năm đó, một mạch gia chủ Tịch gia bị Tịch Chấn Thiên ép không thở nổi, thậm chí suýt chút nữa mất đi vị trí chủ mạch.

Vì thế người của chủ mạch Tịch gia rất không có hảo cảm đối với Tịch Thiên Dạ, đám tiểu bối chủ mạch cũng chèn ép Tịch Thiên Dạ từ nhỏ đến lớn.

Khí tức trên người Tịch Thiên Sơn rất mạnh mẽ, từng bước một tiến lên, bao phủ một nhà Tịch Thiên Dạ.

"Thiếu gia..."

Tịch Tiểu Hinh căng thẳng níu lấy vạt áo Tịch Thiên Dạ, e ngại nhìn Tịch Thiên Sơn.

Ở Tịch gia Tịch Thiên Sơn có địa vị cao thượng, vẫn luôn được bồi dưỡng với tư cách là gia chủ đời kế tiếp, uy nghiêm rất lớn, ngày thường Tịch Tiểu Hinh nhìn thấy hẳn cũng đi đường vòng.

Hà Tú Nương cũng rất hồi hộp, chuyện đã nháo đến mức này rồi, nước đổ khó hốt. Nàng chỉ là một người phụ nữ, điều gì duy nhất nàng có thể làm chính là mặc kệ xảy ra chuyện gì đều sẽ đứng bên người Tịch Thiên Dạ.

"Bưồn cười!”

Tịch Thiên Dạ đột nhiên cười khẽ, ngẩng đầu lên nhìn Tịch Thiên Sơn, nhàn nhạt nói:

"Ngươi nghe cho rõ, ta chưa từng cho rằng mình chính là người của Tịch gia, vì thế cũng không có. chuyện mạo phạm hay không mạo phạm, nghịch phản hay không nghịch phản, địa vị cao quý hay không cao quý. Hơn nữa, ngươi là cái thá gì, cũng dám kêu gào trước mặt ta."

Nói xong, Tịch Thiên Dạ giơ tay lên, trong chốc lát xuất hiện một bàn tay to đến mấy trượng đột nhiên từ trên trời giáng xuống, tàn nhẫn đập xuống Tịch Thiên Sơn.

Tịch Thiên Sơn căn bản không kịp phản ứng, liền trực tiếp bị bàn tay ép năm rạp trên mặt đất, giống như một con chuột bị người dẫm đạp trong lòng bàn chân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play