Vừa rồi bà chỉ quan tâm đ ến cảm giác thoải mái mà quên mất tình thế trước mắt!
Chồng bà không có phương án nào!
Mà bây giờ, Lâm Phàm lại đánh Dương Mỹ Phượng và Mã Chí Đào, lần này, mọi chuyện đã hoàn toàn kết thúc rồi.
Trong nháy mắt, sắc mặt Thẩm Ngọc Mai tái nhợt. Tuy nhiên! "Vậy sao?" Khóe miệng Lâm Phàm hiện lên một tia thích thú:
"Đáng tiếc, người bị đuổi ra ngoài ngày hôm nay không phải là tao, mà là mày!"
“Người bị đuổi ra khỏi nhà không phải là gia đình bọn tao, mà là gia đình mày!”
Cái gì! Lời nói của Lâm Phàm khiến Thẩm Ngọc Mai, Dương Mỹ Phượng và Mã Chí Đào kinh ngạc, bọn họ không bao giờ nghĩ tới Lâm Phàm sẽ nói ra những lời như vậy.
Không phải điên rồi chứ?
"Ha ha ha... Tên điên này, mày đang nằm mơ giữa ban ngày à?" Ánh mắt Mã Chí Đào tràn đầy oán hận, vừa giễu cợt vừa chuẩn bị chửi lại.
Nhưng vào lúc này!
Cộp!
Theo tiếng bước chân, có một thanh niên từ bên ngoài đi vào.
Đó là Bạch Nhất Phàm!
Nhìn thấy Bạch Nhất Phàm, Dương Mỹ Phượng và Mã Chí Đào đều vui mừng.
"Nhất Phàm, con tới rất đúng lúc! Con là người thừa kế của nhà họ Bạch trong tương lai, con nói xem có phải chúng ta
nên đuổi Lâm Phàm và Thẩm Ngọc Mai ra khỏi nhà không?"
Dương Mỹ Phượng đột nhiên đứng dậy, năm lấy cánh tay Bạch Nhất Phàm như thể đang năm lấy vị cứu tinh.
Bạch Nhất Phàm, con trai cả của Bạch Hải, tài năng hơn người.
Dường như mặc định là người lèo lái nhà họ Bạch trong tương lai!
Mã Chí Đào cũng nói với vẻ vui mừng tương tự: "Anh Nhất Phàm, anh phải làm chủ cho chúng em! Tên Lâm Phàm vô dụng này thật to gan, hắn lại dám đánh mẹ vợ và em, đúng là đáng chết!”
"Nhất định phải đuổi hắn ra ngoài! Đuổi hắn ra khỏi nhà họ Bạch chúng tai"
Vẻ mặt của Dương Mỹ Phượng và Mã Chí Đào đây mong đợi.
Tuy nhiên!
Trong lòng Bạch Nhất Phàm vô cùng phức tạp.
Kỳ thực hắn đã đến từ lâu, sở dĩ vừa rồi không vào, chính là chờ xem sự tình sẽ tiến triển như thế nào.
Nhưng hắn không ngờ Lâm Phàm lại mạnh như vậy! Nghĩ đến đây!
Ánh mắt hăn nhìn Lâm Phàm hiện lên một tia sợ hãi, trầm giọng nói:
"Lâm Phàm, lão gia kêu anh đi cùng tôi một chuyến!"
Cái gì!
Câu nói này khiến Dương Mỹ Phượng, Mã Chí Đào và Thẩm Ngọc Mai đều kinh ngạc.
Lão gia đang tìm Lâm Phàm?
Sao... sao có thể chứiI
Bọn họ đều biết rằng, việc lớn như hội nghị Bạch gia, một người con rể vô dụng như Lâm Phàm tuyệt đối không có tư
cách tham gia.
Đặc biệt, người mà lão gia ghét nhất cũng chính là Lâm Phàm, đây...
Đám người thẩm Ngọc Mai, Dương Mỹ Phượng đều sững SỜ.
Tuy nhiên!
Điều khiến họ há hốc mồm hơn nữa chỉ mới bắt đầu. "Xin lỗi! Không rảnh!"
Cái gì!
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người bao gồm cả Bạch Nhất Phàm đều không thể tin vào tai mình.
Đây là lời triệu kiến của lão gia.
Người nhà họ Bạch nào có ai dám không tuân theo?
Mà Lâm Phàm lại nói không rảnh? Tên này điên rồi!
Trong chớp mắt, sắc mặt Bạch Nhất Phàm trở nên khó coi, hăn nhìn chằm chằm Lâm Phàm, vẻ mặt đầy cảnh cáo:
"Lâm Phàm, anh phải nghĩ cho kỹ! Đây là lão gia triệu kiến! Tôi đích thân tới mời!"
"Nếu bây giờ anh không đi thì đừng hối hận!"