Ném xong chiếc nhẫn cưới. Lòng Phương Kiều cũng dịu lại. Cô quay lưng rời xa vùng biển động.

Đứng giữa một ngả ba. Bên trái về nhà cô, bên phải là về nhà cha mẹ. Phương Kiều không rẽ hướng nào. Cô đi thẳng. Cô cần khoảng không tĩnh lặng để xoa dịu mọi cảm xúc tê nhức. Và tránh cho ba mẹ nghe những cuộc cãi vã không vui.

Cô vào một khách sạn.

Việc đầu tiên là tẩy rửa bụi trần. Ngâm mình trong làn nước ấm, mọi vết đau trên cơ thể cũng dần êm lại. Cô thiếp đi.

Mà lúc này, bên ngoài kia, Huỳnh Nguyên đang gõ cửa nhà ba mẹ cô.

"Con đến để đưa vợ con về!" Cánh cửa cổng vừa mở, anh nói thẳng lí do với ba vợ.

"Phương Kiều về nước rồi à?"

Huỳnh Nguyên hừ một tiếng. Anh không nói không rằng, lướt qua luôn mặt ông cha vợ.

"Vợ con đâu?" Anh mở tung cánh cửa phòng của Phương Kiều trước đôi mắt kinh ngạc của hai người lớn.

"Phương Kiều về nước rồi à?" Vẫn là câu hỏi cũ. Ba mẹ cô nóng ruột nhìn thằng con rể chờ mong câu trả lời.

Nhưng chút mong mỏi đó của người già, anh ta cũng ích kỉ không muốn cho họ biết. Nhìn vẻ mặt đau đáu mong biết tin con, Huỳnh Nguyên không cảm thương còn dằn mặt thị uy: "Nói với con gái cưng hai người, muốn đá thằng này, không có cửa đâu!" Nói xong, anh đá mạnh cửa phòng, rồi hùng hổ bước ra khỏi nhà.

"Uổng cho danh xưng 'bác sĩ'!" Hai ông bà già nhìn theo lắc đầu.

"Chỉ tội cho con gái mình thôi. Bị vẻ ngoài lịch lãm, giả nhân giả nghĩa che mù mắt."

"Vậy người đời mới nói: biết mặt không biết lòng. Chết vì lũ đạo đức giả!"

Hai ông bà không ngừng lo lắng cho đứa con gái cưng: "Con Kiều đẹp người, đẹp nết vậy mà gặp phải thằng chồng chẳng ra gì!"

Khi bóng thằng con rể quý khuất ở cổng, bà nói với chồng: "Ông gọi điện cho con bé xem!"

Tuy nhiên, hàng chục cuộc gọi liên tiếp đều thất bại. Vọng vào tai chỉ là chuỗi lời nói của cô nhân viên tổng đài: "Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được. Xin..."

Đây cũng là kết quả mười phút gọi điên cuồng của Huỳnh Nguyên.

"Phương Kiều, em đừng mơ trốn tôi!" Anh điên tiết ném điên thoại vô tường.

Nửa chai Whisky làm anh chuếnh choáng. Anh móc ra một chiếc iphone khác: "Đến chỗ cũ!" Anh cần một người để phát tiết.

Địa điểm để phát tiết là khách sạn Phương Kiều vừa vào.

Trùng hợp thay, phòng Huỳnh Nguyên thuê lại ở đối diện phòng Phương Kiều.

Không biết ngủ quên bao lâu, khi cảm thấy giá lạnh đã vây khắp cơ thể, Phương Kiều mở mắt. Cô choàng chiếc khăn bước ra khỏi phòng tắm.

Cảm giác dạ dày cồn cào khó chịu. Phải rồi! Cả ngày nay cô ăn chưa ăn gì.

Cô thay bộ váy, khoác chiếc áo len ra ngoài. Vừa kiếm chút gì ăn vừa đi dạo cho thư thái.

Cô đến cầu thang để xuống tầng. Từ lúc bị chồng bóp cổ trong thang máy, cô tự nhiên thấy sợ nên mãi đứng nhìn trân. Nghe tiếng 'ting' báo hiệu có người chuẩn bị bước ra, cô ẩn vào một góc khuất. Khi bóng cặp đôi ôm nhau lướt qua, cô nghe rất rõ ràng: "Bảo bối! Đêm nay, anh cho em phê!" Là giọng của Huỳnh Nguyên.

Thật đúng là trời không phụ lòng người tốt!

Cô lấy chiếc điện thoại lén chụp một bức ảnh. Lúc này mới biết, nó sập nguồn từ lâu.

Phương Kiều liền lén theo sau. Thấy chồng đưa người tình vào phòng đối diện, cô quay về phòng. Canh tầm mười phút, cô rút dây sạc, gửi đi cho người cô gọi là chồng một tin: "Anh ở đâu?"

Không có hồi đáp vì tin chưa gửi được.

"???" Trong đầu Phương Kiều nhảy ra hàng tá dấu hỏi.

Anh đã khóa máy tránh làm phiền như thế này bao nhiêu lần trong hai năm hai vợ chồng cách xa?

Anh đã phản bội cô từ lúc nào? Trước khi cưới? Sau khi cưới? Hay hai năm cô tu nghiệp nước ngoài?

Cô gái tiểu tam kia là ai?

Anh nuôi người ta vì nhu cầu sinh lí hay bởi vì chữ yêu?

Lần về nước này cô muốn biết tất cả!

Chơi một ván bài ngửa với chồng rồi kết thúc!

Hai mươi phút trôi qua, đoán chắc có thể thấy được những gì cần thấy, cô mở cửa, ấn chuông phòng đối diện.

Tiếng chuông réo như đòi mạng làm người trong phòng bực bội: "Kệ chóa thằng nào mất dạy! Em mau cởi hết ra đi! Mặc gì ba thứ lắm dây lắm nhợ như thế này chỉ tổ vướng víu!" Huỳnh Nguyên vừa lột đồ mình vừa giúp cô nhân tình tháo mớ dây ở sau lưng chiếc váy hàng hiệu.

Nút thắt cuối cùng chưa kịp tháo. Anh ta háu ăn thô lỗ giật mạnh phát. Thân hình bốc lửa, nuột nà quyến rũ lộ hết trước mặt. Đôi mắt Huỳnh Nguyên sáng lên đầy tia dục vọng. Anh ta nở nụ cười khen: "Bảo bối, em đúng là quá đã!"

"Anh chỉ ham thân thể em thôi!" Ả tình nhân nhõng nhẽo.

"Đàn ông mê đắm đàn bà có chút đó! Em còn muốn gì nữa!"

Cô ta nói thẳng: "Em muốn chiếm độc tôn trái tim anh."

Anh ta chặn miệng người tình bé nhỏ bằng đôi môi nóng và những tiếng gầm gừ của loài sói lang.

"Bé cưng, em nên nhớ, anh rất thèm em! Nhưng chỉ dừng lại ở đó thôi! Đừng bao giờ mơ tới độc chiếm anh. Bởi, đối với anh vợ là số 1."

"Em không tin!"

"Tin hay không tùy em! Bây giờ im lặng! Lo làm anh thỏa mãn, muốn cái gì anh cho!"

Bên trong màn hoan ái mặn nồng. Người ở bên ngoài, tâm đã thật sự chết.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play