Xuyên Thành Nữ Phụ Trong Truyện Thế Thân Bạch Nguyệt Quang

Chương 3: Ngày thứ ba tới thảo nguyên, trên người Gia Luật Gia Ương…


4 tháng

trướctiếp

Bữa sáng đã chuẩn bị sẵn, bao gồm bánh bao chiên và trứng cuộn khoai lang, sữa vừa mới được đưa tới, Dung Xu làm nước gừng và sữa, bánh panna cotta không có mùi sữa.

Ăn sáng xong còn lại nửa bình sữa và hai củ khoai lang, có thể để dành cho bữa trưa.

Dung Xu thấy bên ngoài trời trong xanh nên định trồng hành, gừng và tỏi trước.

Tuy Dung Xu chưa từng làm nông nhưng cô đã trồng những thứ này trong chậu hoa ở nhà, hành là hạt hành, rắc lên trên là có thể mọc lên.

Nhấn trực tiếp tỏi xuống đất, cắt gừng thành từng miếng nhỏ, chọn những củ còn nụ đem trồng trực tiếp vào hộp gỗ.

Ở Ô Nhĩ ban đêm rất lạnh, ban ngày đem hộp ra phơi nắng, ban đêm lại đem về trong lều, nó sẽ không bị đóng băng.

Trên thảo nguyên đất mỏng, dùng xẻng xúc chỗ này chỗ kia, tổng cộng chất bốn thùng, Dung Xu trồng một thùng hành, hai thùng tỏi, một thùng gừng, ba người đều bận rộn tất bật cả buổi sáng.

Sáng sớm người Ô Nhĩ đã đi chăn thả gia súc, để lại già trẻ ra đồng trồng lúa mạch, suốt buổi sáng Dung Xu không gặp nhiều người, thỉnh thoảng gặp họ từ xa, thỉnh thoảng lại gật đầu mỉm cười. rồi họ đi làm công việc riêng của mình.

Trang phục của hai dân tộc khác nhau, người Ô Nhĩ không giỏi dệt và nhuộm, họ chủ yếu mặc vải lanh màu xám xanh, cũng như áo khoác và quần làm bằng da cừu và da bò, cổ tay áo và cổ áo được may bằng vải lông lạnh chống thấm, chân họ đi bốt da.

Đàn ông đội mũ nỉ, phụ nữ quấn khăn vải không chỉ để chống rét mà còn thuận tiện cho công việc.

Dung Xu có chút xấu hổ, người Ô Nhĩ đi qua đều nhỏ giọng bàn tán.

“Xem, đây là Vương phi của chúng ta.”

“Nàng cười rộ lên thật là đẹp mắt.”

“Vương của chúng ta thật có phúc, nàng còn đẹp hơn ngọc trên thảo nguyên của chúng ta.”

“Ở nhà ta còn có khoai lang, lát nữa sẽ đưa cho công chúa.”

“Nhà ta có thịt khô và sữa khô. Hãy để Vương phi nếm thử món ăn từ thảo nguyên của chúng ta!"

Người dân Ô Nhĩ nồng hậu và hiếu khách, buổi trưa họ lặng lẽ đặt đồ ăn bên ngoài lều của Dung Xu, nắng chói chang, gió thổi qua, thịt khô và sữa khô chất đống như một ngọn đồi.

Dung Xu ngồi xổm trên mặt đất nhìn những thứ này: "Những thứ này đều là đồ ăn."

Thịt khô có màu nâu rám nắng, sữa khô có nhiều miếng màu vàng sữa, đến gần vẫn ngửi thấy mùi thơm của sữa. Ngoài ra còn có rất nhiều khoai sọ và khoai lang, tất cả đều là thứ thảo nguyên trồng được.

Dung Xu cười nói: “Kim Đình, đây đều là họ đưa tới.”

Họ thật tốt bụng, Dung Xu muốn trả ơn.

Những thực phẩm này có thể bảo quản được lâu, người Ô Nhĩ có cách bảo quản nguyên liệu riêng, sữa khô không quá cứng, có mùi thơm, khi ngâm có thể biến thành sữa.

Thịt khô chắc là chỉ có muối, có mùi thơm của thịt nhưng khi ăn có vị hơi sền sệt.

Dung Xu không nghĩ ra được điều gì để đáp lại, sau khi thu dọn đồ đạc xong cũng là lúc ăn trưa.

Ni Mã mang tới hai ký thịt bò, Dung Xu nhìn ra là thịt bò.

Thịt bò nạm là phần thịt từ bụng dưới của bò, nạc và ít mỡ hơn, trên thịt vẫn còn chút gân, nướng hay hầm đều ngon.

Vừa lúc có khoai tây, Dung Xu nấu một nồi cơm, cắt thịt bò thành từng miếng, ướp hành, gừng, tỏi rồi đổ một nồi nước vào, từ từ đun sôi với hạt tiêu, thêm các loại gia vị.

Dưới nồi tròn có đốt than, trên nắp có lỗ nhỏ để thoát khí, mùi thơm tỏa ra từ đó.

Trên thớt là những lát khoai tây và bắp cải đã cắt sẵn, chúng sẽ được cho vào khi ức bò chín

Tấm rèm nỉ của lều được mở ra, khói bay ra từ đây, mùi thịt nồng nặc bay trên mặt đất tối tăm tại Ô Nhĩ.

Người Ô Nhĩ có thói quen ăn thịt nướng, bánh lúa mạch và rượu nướng, điều này đã tồn tại hàng trăm năm nay, đôi khi họ tổ chức tiệc lửa trại vào ban đêm, một nhóm người ca hát, nhảy múa, ăn thịt và uống rượu, thậm chí không khí tràn ngập mùi thơm của rượu và thịt.

Nhưng không bằng bây giờ, mùi thơm của thịt quyện với mùi gia vị khiến người ta tê cả da đầu.

Dung Xu không biết bên ngoài mùi vị nồng nặc đến mức nào, thấy thịt gần như hầm hẳn, nàng cho khoai tây cắt miếng và lá bắp cải vào.

Nước súp màu nâu sủi bọt, khoai tây và bắp cải lập tức được phủ một lớp nước sốt.

Đun thêm mười lăm phút nữa là đã gần chín, khoanh khoai tây ngoài cùng đã chín, nước súp trở nên đặc hơn, hai cân thịt và mấy củ khoai tây lớn chất đầy một nồi thịt hầm.

Ba người họ chắc chắn sẽ không thể ăn hết nó.

Dung Xu nói: “Cho bọn họ một nửa thì thế nào?”

Đương nhiên là ám chỉ người cho thịt khô và sữa khô, đến và đi là chuyện đương nhiên nên Dung Xu mới để họ thử đồ ăn nàng làm.

Cũng không biết là ai đưa.

Ngọc Giai nói: “Công chúa, để nô tỳ đi đưa đi ạ, hãy giao cho Đàn Tăng. Thức ăn có rất nhiều, nửa nồi, mỗi người có thể ăn vài miếng."

Dung Xu gật gật đầu, “Nhanh lên rồi trở về.”

Thịt bò nạm hầm khoai tây ăn như thế nào? Đầu tiên tạo một lỗ nhỏ trên cơm, múc một muôi súp đặc vào, sau đó cho khoai tây mềm giòn vào trộn đều.

Sau đó hãy ăn thịt, thịt bò có chút mỡ và gân được hầm rất ngon, khi gắp lên nó sẽ rung, cũng vì nước súp quá đặc nên bên ngoài thịt bò phủ đầy nước súp đặc.

Khi cắn một miếng, thịt bò mềm và hơi đàn hồi, mùi tanh sẽ biến mất cùng với nước gừng. Gia vị là khâu hoàn thiện , khóa lại mùi thơm của thịt, có chút ngọt và một chút mặn nên ăn một miếng lớn là hoàn toàn thỏa mãn.

Ăn thêm một miếng cơm, quá ư là hết nước chấm.

Đan Tăng bưng nửa nồi thịt, ngửi thấy mùi hơi choáng váng, cô gái Ngọc Giai nói sáng sớm có người gửi thịt khô và sữa khô cho công chúa, công chúa cảm thấy nên đáp lễ nên đã hầm thịt bò và đã chia phần cho người Ô Nhĩ.

Đan Tăng hít sâu một hơi, thơm quá.

Có lẽ vì đi lâu như vậy nên hắn cảm thấy mùi thơm của nó còn thơm hơn cả những món ngon trong yến tiệc cung đình.

Để phân chia, chỉ cần hỏi xem ai sẽ giao đồ cho Vương phi vào buổi sáng.

Đan Tăng mang thịt bò hầm và khoai tây ra ngoài. Đã đến giờ ăn trưa. Lều nào cũng có bánh lúa mạch nướng và thịt. Có ba gia đình tặng đồ ăn. Sứ thần muốn chia thịt thành ba phần nhưng họ nói không thể làm vậy nên một gia đình chỉ chia một bát nhỏ.

Trong nồi còn lại rất nhiều thịt, khoai tây và súp, Đan Tăng vốn tưởng rằng bọn họ không ăn thì hắn sẽ có phần, nhưng trước khi vào lều, hắn lại cãi nhau với Ni Mã.

Nếu chạm vào chậu sứ không bỏng tay, sứ thần nhất định sẽ giấu sau lưng.

Ni Mã cả ngày nhìn chằm chằm vào lều của Dung Xu, sao có thể không biết đó là cái gì, hưng phấn hỏi: “Cái này là do Vương phi làm à?”

Đan Tăng mặt không biểu cảm gật đầu: "Sáng sớm có người mang đồ ăn đến cho Vương phi. Vương phi muốn đáp lễ nên đã hầm thịt bò."

Ni Mã nói: “Ngươi giữ lại hai miếng, ta sẽ đưa cho Vương thượng nếm thử.”

Ở Ô Nhĩ chính là như vậy, gia đình họ làm ra một ít đồ ăn, một ít đồ ăn, Vương của họ kết hôn muộn và được Mã Cát bà bà nuôi lớn.

Đan Tăng bưng bát cùng đũa lên, vừa gắp hai miếng, Ni Mã ôm chiếc nồi trong tay bước đi: “Ngươi từ từ ăn, ta không quấy rầy ngươi nữa.”

“……”

Ni Mã không mang hết đến chỗ Gia Luật Gia Ương, hắn để lại hai miếng, cũng không quên để lại hai miếng cho người anh em tốt Đạt Oa, rồi mang vào trong lều của Vương thượng.

Gia Luật Gia Ương đang ăn trưa, thịt cừu nướng và bánh lúa mạch, cộng thêm hai miếng khoai tây và một nồi nhỏ rượu lúa mạch.

Ni Mã vừa vào, Gia Luật Gia Ương liền ngẩng đầu hỏi: "Trên tay ngươi là cái gì?"

Ni Mã nuốt nuốt nước miếng, “Hồi Vương thượng, là thịt bò hầm.”

Thịt hầm ở Ô Nhĩ hiếm có, bởi vì nướng thịt tiện hơn, vả lại Ô Nhĩ không có nhiều gia vị như vậy, chỉ cần thêm muối là có thể nướng ngon, thịt nấu chín có mùi tanh, Gia Luật Gia Ương không thích ăn món đó

Nhưng món được phục vụ lần này có mùi thơm ngon.

“Bà bà làm?” Gia Luật Gia Ương cảm thấy vị nó ngon hơn trước.

Ni Mã sợ nói là công chúa làm sẽ không ăn được vương gia, nên mơ hồ nói: “Ngài nếm thử.”

Gia Luật Gia Ương gắp một miếng, thịt rung rung, nước súp bên trên sắp nhỏ xuống, Gia Luật Gia Ương nhanh chóng dùng bánh lúa mạch bọc lấy.

Tổng cộng còn lại sáu miếng thịt, Gia Luật Gia Ương ăn mấy miếng thịt, khoai tây ăn hết, còn lại đều băm nhỏ.

Gia Luật Gia Ương liếm môi với những suy nghĩ còn dang dở, đành phải cắn một miếng bánh lúa mạch.

Màu sắc của bánh ngâm nước dùng càng ngon hơn, nước súp làm cho bánh mềm dẻo, bánh tràn ngập mùi thơm của thịt, Gia Luật Gia Ương đã phát hiện ra một cách ăn mới.

Hắn xé hai cái bánh lớn thành từng miếng nhỏ cho vào nồi canh, trong nồi còn sót lại một ít bột khoai tây, trộn với những miếng bánh thành một cái nồi lớn, Gia Luật Gia Ương vui vẻ ăn hai cái bánh. Trên bàn bày sẵn thịt dê nướng và khoai tây luộc, ăn xong thịt bò hầm, hắn thấy hai món này thật nhàm chán.

Thịt nướng bên ngoài khô khốc bên trong nhạt nhẽo, khoai tây không ngọt, khiến người ta nghẹn.

Lần đầu tiên, Gia Luật Gia Ương cảm nhận được sự khác biệt giữa việc lấp đầy dạ dày và ăn uống đầy đủ, trong 21 năm qua, hắn dường như chỉ đang lấp đầy dạ dày của mình.

Cha mẹ đi sớm, hắn được bà bà và thẩm thẩm của Ô Nhĩ nuôi lớn, chăn nuôi và săn bắn, hắn cao lớn, tuy trông gầy gò nhưng thân hình cường tráng, không ai có thể đánh bại hắn trong các môn đấu vật, cưỡi ngựa  hoặc bắn cung.

Thủ lĩnh của Ô Nhĩ luôn là người có năng lực nhất, thủ lĩnh cuối cùng đã bị đánh bại cách đây 5 năm, Ô Nhĩ chào đón vị Vương mới của họ, Gia Luật Gia Ương.

Nhưng cuộc sống vẫn như vậy, người dân Ô Nhĩ vẫn chăn nuôi, săn bắt và trồng trọt thức ăn, hàng năm tìm kiếm đồng cỏ mới, Gia Luật Gia Ương vẫn ăn thức ăn do Mã Cát bà bà nấu.

Nếu phải nói về một sự thay đổi thì đó sẽ là việc Ô Nhĩ đánh bại Đại Sở, Đại Sở cử công chúa của họ đến hài thân.

Gia Luật Gia Ương không biết vì sao lại nghĩ đến Đại Sở công chúa, hắn xoa xoa lông mày nói: "Bà bà của ta nấu ăn ngon hơn trước."

Ni Mã đứng sang một bên, nhìn chiếc chậu sứ trống trơn sạch sẽ, sứ thần nói nhất định phải trả lại chiếc nồi, không cần phải rửa.

“Vương thượng, thịt bò không phải Mã Cát bà bà làm.” Ni Mã vươn cổ như cừu trên thảo nguyên, “Là công chúa làm.”

Gia Luật Gia Ương trên người vẫn còn có mùi thịt hầm, hắn hỏi: "Nói lại cho ta biết là ai làm?"

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp