Xuyên Thành Nữ Phụ Trong Truyện Thế Thân Bạch Nguyệt Quang

Chương 2: Ngày hôm sau khi tới thảo nguyên ăn uống no say, hắn…(1)


4 tháng

trướctiếp

 

Dung Xu đặt một cái nồi trong lều, bỏ gạo đã vo sạch vào nồi, nấu được một lúc, hạt gạo nổi lên trong nước, dần nở hoa.

Trên thớt bày thịt bò thái hạt lựu và lá rau xanh.

Thịt được giao đến rất nhiều, sườn dê nặng hai ký, thịt bò nặng ba ký, Dung Xu cạo hạt muối rắc trên đó, cắt thành từng miếng nhỏ, ướp với nước hành và gừng để khử mùi hôi. 

Sườn dê rút xương, băm thành nhân thịt, trộn với muối, tiêu, hành băm và gừng, băm phần thịt bò còn lại thành nhân thịt rồi cho vào một tô sứ khác.

Trong chậu gốm có một khối bột tròn tròn, Dung Xu định làm một ít sủi cảo.

Cả ba người đều đói, bụng càng kêu réo lớn hơn khi ngửi thấy mùi thơm của cơm.

Dung Xu nhìn cơm sôi, sau đó đổ thịt bò và rau vào, nhúm một nhúm hạt tiêu cho vào, mùi thơm lập tức tỏa ra.

Bánh lúa mạch được nướng trên bếp than bên cạnh, rắc một lớp mè lên trên, tỏa ra mùi thơm ngũ cốc giản dị, không cầu kì.

Ba người làm vằn thắn rất nhanh, một cân thịt cừu và một cân thịt bò làm được khoảng một trăm chiếc, đều có vỏ mỏng và nhân to.

Quét dầu lên chảo, cho sủi cảo đã gói vào, đổ một bát nước bột, đợi một lúc rồi mở chảo ra, mặt dưới chiên vàng ruộm, có kèm miếng bánh gạo giòn.

Vốn dĩ thịt bò và thịt cừu đã được nấu chín, nên ăn như vậy là vừa phải.

Dung Xu rất đói, liền múc mấy cái sủi cảo vào tô cháo thịt bò rau củ, “Hai người ăn nhiều một chút.”

Kim Đình Ngọc Giai gật đầu, dọc đường hai người đã ăn bánh bao trứng và bánh mì nhân thịt do công chúa làm... đều rất ngon, nếu công chúa có thể tập trung làm những món này thì sẽ không có gì đâu lo lắng về việc rời bỏ quê hương.

Chỉ cần hai người nghe theo mệnh lệnh của công chúa, đạt được điều mình muốn và hết lòng phục vụ công chúa.

Cháo thịt bò rau củ mềm thơm, thịt ngâm nước hành gừng không có mùi tanh, rau củ thanh mát, thịt bò dai, khi ăn bánh bao vỏ giòn, thịt cừu có vị rất nhẹ. Mùi thơm. Hành tây và nước thịt trộn lẫn với nhau, nóng lòng muốn ăn hết, nuốt vào chỉ sợ bị bỏng đầu lưỡi.

Ăn khi nóng thật là ngon.

Nếu luôn như vậy, Dung Xu cảm thấy tới thảo nguyên cũng không có gì tồi.

Ăn trưa xong còn có táo tráng miệng, cây ăn quả lúc này mới nở hoa, Dung Xu mua mấy giỏ táo và cam mang tới, Kim Đình Ngọc Giai cất bát đũa đi, còn lại nửa nồi cháo và hơn sáu mươi cái sủi cảo gói.

Dung Xu xua tay nói: "Cứ để dành cho bữa tối."

Kim Đình nở nụ cười đầu tiên trên thảo nguyên và nói: "Hãy để nô tỳ. Tháng tư trời vẫn còn lạnh. Công chúa đắp chăn đi ngủ trưa đi ạ. Nô tỳ ra canh gác bên ngoài."

Trên giường đang trải chăn gấm, chăn chống lạnh trải trên sàn, Dung Xh thay quần áo ngủ hơn nửa tiếng, lúc này mùi thơm bên ngoài cũng tiêu tán.

Ni Mã dùng sức hít hít cái mũi.

Hắn có thể phân biệt được mùi thịt, nhưng những mùi còn lại lại không phân biệt được, mùi thịt phát ra từ trong lều của Công chúa Tấn Dương, không phải mùi thịt nướng tràn ngập khói bụi của thảo nguyên.

Nhưng nó thật mê người, ngọt ngào, là thứ mà trước đây hắn chưa từng ngửi qua, khiến hắn không thể không đứng đây nửa phút.

 Ni Mã nhìn nha hoàn bên cạnh Tấn Dương công chúa bưng theo mấy cái đĩa bát đi ra, nếu như hắn có thể nói được tiếng Hán, nhất định sẽ đi lên hỏi bọn họ đã ăn cái gì.

Người trên thảo nguyên bản chất đơn giản, không có nhiều khúc mắc, nghĩ gì thì nói đó, đáng tiếc là họ không nói được tiếng Hán.

Hắn thở dài, vuốt bụng rời đi.

Bên kia Dung Xu tỉnh lại, tiêu hóa gần hết bữa trưa, Ngọc Giai hai mắt sáng lên, gọi công chúa, sau đó lại cúi mặt xuống.

Dung Xu nghĩ nghĩ, “Từ đại nhân trở về?”

Ngọc Giai dạ một tiếng, “Từ đại nhân để lại tú nương và đại phu, những người khác đến sống ở phía bắc. Một phần của hồi môn của công chúa được chuyển qua, phần còn lại thì đặt ở đó.”

Ngọc Giai quỳ trên mặt đất nói: "Đồ mua trên đường đã chuyển vào lều. Công chúa, người có muốn nhìn xem không?"

Dung Xu có chút buồn ngủ, dọc đường mua rất nhiều đồ, nhớ không rõ, “Ta muốn xem.”

Mặt hàng được mua nhiều nhất là mì gạo, bởi vì Dung Xu nghe nói Ô Nhi chỉ có thể trồng lúa mạch, sợ bản thân không quen ăn mì lúa mạch nên mua mấy xe mì.

Còn có trứng gà trứng vịt, chăn nuôi đồng cỏ, gia súc, dê, ngựa có lông để chống rét, nhưng gà vịt không thích đẻ trứng ở nơi lạnh nên mua nhiều hơn.

Dưa chua bất cứ thứ gì, đủ để tồn tại trong vài tháng.

Vải bông dệt và rất nhiều gia vị khác nhau, bao gồm hành, gừng, tỏi, đường và mật ong.

Dung Xu cũng mua rất nhiều hạt giống, nhưng nàng chưa từng gieo trồng bao giờ, không biết những hạt giống này có thể tồn tại ở Tây Bắc hay không.

Thịt bò và thịt dê thường được ăn ở vùng Tây Bắc, chúng không thể tách rời với hành, gừng, tỏi và gia vị, Mặc dù Dung Xu mang đến đây rất nhiều nhưng nàng không thể chỉ ngồi ăn mà phải tìm một cái khác cách để nhân giống một số thứ này.

Dung Xu nhìn những thứ này, trong lòng cảm thấy thỏa mãn.

Có hàng chục bao gạo và mì, sáu giỏ táo, mười bao bắp cải, mười giỏ trứng, bốn giỏ trứng vịt, bị vỡ ba, còn lại còn nguyên vẹn.

Hai mươi sáu ký bông và hơn mười thước vải, chưa kể lụa và sa tanh trong của hồi môn, đồ trang sức bằng vàng bạc ở Ô Nhĩ không cần, ngoại trừ những thứ nàng thường đeo, Kim Đình đành phải cất đi tất cả các phần còn lại. .

Để lại mỗi người một túi gạo và bột mì, phần còn lại để lại cho bộ lạc.

Buổi tối đến gần, mây trên bầu trời chuyển sang màu đỏ, Ni Mã bưng bữa tối hôm nay cho Dung Xu.

Bánh lúa mạch, thịt cừu nướng và hai miếng khoai môn nấu chín.

Đây là món ăn ngon nhất mà Ô Nhĩ chiêu đãi khách, trên đồng cỏ cao nguyên không dễ trồng, chỉ có lúa mạch, khoai lang và khoai tây mới có thể trồng được trên vùng đất này.

So ra thì kém Trung Nguyên rất nhiều, nhưng đây là những gì Ô Nhĩ có thể lấy ra.

Ni Mã lo lắng thảo nguyên không giữ được công chúa nên lấy thêm thịt, một miếng thịt nướng lớn, ăn xong sẽ khỏe mạnh như một người thảo nguyên.

Chỉ tiếc, Ni Mã không thể vào lều trại.

Kim Đình từ trong lều đi ra, tỏa ra một cỗ mùi thơm, làm theo sự chỉ dẫn của công chúa, lấy một ít bánh lúa mạch vùng cao và khoai môn: “Bữa trưa chúng tôi vẫn chưa ăn xong thịt, phiền mang đi.”

Ni Mã không hiểu một từ, nhưng hắn có thể hiểu được ý nghĩa khi thấy hành động của Kim Đình.

Người Trung Nguyên ăn rất ít, nhưng ở thảo nguyên làm sao có thể không ăn thịt? "Đêm trở lạnh, ăn thịt có thể ngừa cảm!"

“……”

Kim Đình thấy thế kêu Đan Tăng tới.

Đan Tăng nói lại với Ni Mã những gì Kim Đình đã nói, "Ngày mai mang cho công chúa thịt chưa nướng, hai kg mỗi ngày và một túi nhỏ mì lúa mạch. Hãy nhớ thêm khoai môn và khoai tây."

Ni Mã do dự gật đầu, nhìn Kim Đình đi vào trong lều, tấm rèm nỉ được hạ xuống, che hết mùi thơm bên trong, hắn cúi đầu nhìn món thịt nướng trên đĩa.

Miếng thịt được nướng chín vàng, muối trên đó đã tan hết, còn nóng hổi nhưng không thơm bằng mùi trong lều.

Thịt Mã Cát bà bà nướng là loại thịt ngon nhất thảo nguyên, nếu Tấn Dương công chúa không ăn thì dâng cho Vương thượng vậy.

Sau khi Gia Luật Gia Ương ăn tối xong, hắn cũng không biết mình đang ăn món nướng đem về từ chỗ Dung Xu.

Bên ngoài trời đã tối, những người chăn dê đang xua đàn dê và gia súc về và nhốt chúng vào hàng rào.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp