[Zhihu] Tình Yêu Dâng Trào

Phần 2


4 tháng


9.

Giang Tề hơn tôi hai tuổi, hiện tại anh đang học thạc sĩ năm nhất.

Khi mới quen, anh thường xuyên lấy lý do cảm ơn tôi để đến thư viện đưa cơm cho tôi, hoặc giúp tôi chỉnh sửa luận văn cuối kì.

Anh cứ như vậy xông vào cuộc sống của tôi, bạn bè tôi đều khen Giang Tề không ngớt.

Nhưng tôi cũng không phải người sẽ động lòng chỉ vì những lời tâng bốc của mọi người.

Cũng sẽ không vì Giang Tề đẹp trai mà nhìn anh với ánh mắt khác, bởi vì tôi đã từng vấp ngã ở chỗ Dụ Mộ rồi.

Giang Tề làm tôi động lòng chỉ vì một chuyện nhỏ.

Hôm đó, Giang Tề hẹn tôi đi chơi.

Nói thật, đây là lần đầu tiên tôi đi chơi với con trai đấy.

Trước kia tôi cũng từng hẹn Dụ Mộ, nhưng cậu ấy chỉ đồng ý miệng, chứ chưa từng đi với tôi lấy một lần.

Hôm đó, Giang Tề đưa tôi đến công viên, tôi thấy có chút hoảng hốt.

Trước kia, tôi chưa từng nghĩ tới đầu tiên tôi đến công viên lại là đi cùng một nam sinh khác.

Thấy tôi ngẩn người, Giang Tề quơ tay trước mặt tôi.

Tôi lấy lại tinh thần, mỉm cười với anh, vì vậy mà không cẩn thận đụng phải một cô bé đang mặc váy công chúa.

Chiếc kem trên tay cô bé rơi xuống đất, thấy cô bé sắp khóc, tôi luống cuống tay chân.

Giang Tề phản ứng rất nhanh.

Anh lập tức ngồi xuống, an ủi cô bé kia :“Ai nha, Công Chúa nhỏ từ đâu tới đây? Công chúa không thể tùy tiện rơi nước mắt đâu.”

Giang Tề lấy khăn giấy lau nước mắt trên mặt cô bé.

“Chị gái không cố ý đụng vào em đâu, anh bồi thường cho em một cái kem khác, được không?”

Giang Tề ngẩng đầu, chợp mắt với tôi.

Tôi hiểu ý anh, lập tức ngồi xuống dỗ dành cô bé :“Chị xin lỗi bảo bối nha, chị không cố ý đâu.”

Giang Tề nhanh chóng đứng lên, chạy đi mua một chiếc kem giống hệt chiếc kem cô bé vừa làm rơi.

Vừa nhận được cây kem, cô bé lập tức vui vẻ trở lại

Giang Tề dỗ dành cô bé thêm hai câu, thế là cô bé chạy đi chỗ khác chơi.

Tôi đứng im tại chỗ, chờ Giang Tề trách tôi, nói tôi vụng về, lỗ mãng.

Bởi vì, Dụ Mộ sẽ nói với tôi như vậy.

Dụ Mộ chưa bao giờ kiên nhẫn với tôi.

Nhưng Giang Tề chỉ mỉm cười xoa đầu tôi “Công chúa nhỏ đi rồi, vậy vị tiểu thư này thì sao, nhanh nhanh nào, nếu không sẽ bỏ lỡ không xem được pháo hoa đâu."

Anh nhẹ nhàng nắm tay tôi, kéo tôi về phía trước.

Vừa đi, anh vừa nói, anh nói anh đã quan sát kĩ rồi, anh đã xác định được xem pháo hoa ở chỗ nào sẽ đẹp nhất, cũng biết căn góc chụp ảnh đẹp rồi.

Tôi vô hỏi anh :“Sao lại không mắng em?”

Giang Tề quay đầu lại, anh cũng ngây người, chắc là đang suy nghĩ tại sao tôi lại hỏi anh như vậy.

Một lát sau, anh nhìn tôi rồi cười :“Cô bé Lọ Lem cũng sẽ vì vội vàng mà làm rơi một chiếc giày thủy tinh, Cố tiểu thư hơi vụng về một chút nhưng lại rất đáng yêu. Khi ở trường chỉ thấy em nghiêm túc học tập, không ngờ hôm nay có thể nhìn thấy một khía cạnh khác của em.”

Đột nhiên tôi cảm thấy chóp mũi cay cay

Vì vậy, một ngày nọ, Giang Tề và tôi cùng nhau đến thư viện như thường lệ, tuy ngồi đối diện nhau nhưng anh ấy không nói gì mà chỉ đưa cho tôi một tờ giấy nhỏ.

Trên mảnh giấy viết “Em có thể làm bạn gái của anh không?”

Chữ kí là hình một chú chó con trên mặt đầy nước mắt.

Tôi bật cười.

Tôi nghĩ, vào khoảnh khắc này, tôi đã hoàn toàn thoát khỏi bóng ma mà Dụ Mộ tạo ra cho tôi.

Người đối diện rất bình tĩnh, luôn mang lại cảm giác an toàn cho tôi, khiến tôi một lần nữa muốn bước vào một mối quan hệ mới.

Vì vậy, tôi đã viết "Yes" trên tờ giấy đó.

10.

Mỗi lần chuẩn bị quà cho tôi, Giang Tề đều rất tỉ mỉ.

Anh ấy sẽ hỏi qua những dự định của tôi để đảm bảo sẽ không tạo ra những tình huống khiến tôi bối rối.

Những bất ngờ của anh có thể nhỏ như việc anh tặng tôi một bông hoa nhỏ, hoặc là lớn như việc anh lên kế hoạch đưa tôi đi du lịch chẳng hạn.

Nhân dịp nghỉ lễ Quốc Khánh, anh đưa tôi đến thành phố bên cạnh chơi

Giang Tề và tôi cùng nhau chụp một tấm hình bên bờ biển.

Anh in tấm hình đó ra rồi đặt sau ốp điện thoại

Anh sắp xếp mọi thứ rất chỉnh chu, chuyến đi này tôi rất vui vẻ

Nếu không phải khi trở về có một vị khách không mời mà đến, có lẽ niềm vui của tôi còn kéo dài lâu hơn nữa

Ngay lúc chúng tôi đang tay trong tay trở về trường, bạn cùng phòng bỗng gọi điện thoại cho tôi.

“Hiểu Hiểu, anh trai cậu đang ở trường quản lý kí túc xá không cho anh ấy vào nên anh ấy đang đợi cậu ngoài cổng ấy.”

Tôi sững sờ “Anh nào cơ?”

“Không biết, vừa cao vừa đẹp trai, có rất nhiều nữ sinh đang xin phương thức liên lạc của anh ấy đó."

Lúc này, đúng lúc tôi vừa về đến kí túc xá.

Tôi thấy Dụ Mộ đang đứng trong đám đông.

Cậu ấy quay sang nhìn tôi, đang định chào tôi thì thấy bàn tay đang nắm chặt của tôi và Giang Tề.

Đôi mắt của Dụ Mộ lập tức đỏ bừng lên.

11.

Dụ Mộ nói muốn mời tôi và Giang Tề đi uống cà phê.

"Đây là bạn trai của cậu sao?" Dụ Mộ hỏi.

Tôi nói :“Đây là bạn trai của tôi, Giang Tề.”

Tôi giới thiệu Dụ Mộ với Giang Tề :“Đây là anh hàng xóm nhà em, Dụ Mộ.”

Sắc mặt Dụ Mộ tối sầm.

Giang Tề đẩy 1 món ăn kiểu Mỹ về phía tôi, cười tủm tỉm :"Anh hàng xóm, ánh mắt anh thật tốt

Dụ Mộ cắn răng :"Anh hàng xóm"

Trong lúc bầu không khí đang căng thẳng, Giang Tề lên tiếng :"Anh có đặt một chiếc bánh ở cửa tiệm bên cạnh cho em, anh đi lấy đã nhé."

Nói xong, anh đứng dậy bước đi.

Tôi buông thõng ánh mắt, nhìn cốc capuchino trước mặt.

Dụ Mộ lên tiếng trước :“Cậu bắt đầu uống cà phê từ khi nào?"

Trước khi lên đại học, mặc dù việc học hành cũng rất căng thẳng, nhưng mỗi ngày Dụ Mộ đều mang cho tôi một ly trà, cho nên tôi cũng khá tỉnh táo.

“Mỗi lần ôn thi đều rất buồn ngủ, từ đó cũng bắt đầu uống cà phê.”

“Tôi tưởng cậu vẫn sẽ uống trà như trước."

Nghe được ngụ ý trong lời nói của Dụ Mộ, tôi khuấy cà phê một chút :“Ai rồi cũng sẽ thay đổi thôi.”

Tôi ngước lên hỏi :“Cậu đến đây làm gì."

Cậu ấy có vẻ khá bất ngờ :“Dù sao cũng là anh hàng xóm, tới nhìn xem người bạn trai cậu chọn có tử tế hay không.”

Cậu ấy nghiến răng nghiến lợi khi nhắc đến ba chữ “Anh hàng xóm"

12.

Khi tôi và Dụ Mộ đang im lặng,Giang Tề cầm bánh gato trở về

Anh ấy vừa mở hộp chưa nói chuyện với Dụ Mộ " Hiểu Hiểu rất vừa uống cà phê vừa ăn bánh gato của tiệm bánh này

Giang Tề đắc ý chị bánh gato đến trước mặt tôi giống như đang dân hiến bảo vật này

Dụ Mộ tức giận nhìn Giang Tề

Giang Tề giả vờ vô ý đụng đụng vào người tôi, còn tựa đầu vào vai tôi nữa.

Anh nhỏ giọng hỏi tôi :“Sao anh cảm thấy anh hàng xóm nhà em không hài lòng với anh lắm.”

Nói là nhỏ giọng, nhưng đủ để khiến Dụ Mộ nghe rõ.

Vì vậy, sắc mặt Dụ Mộ đã khó coi nay càng khó coi hơn.

Tôi vỗ vỗ tay Giang Tề :“Không có chuyện đó đâu, anh đừng nghĩ linh tinh."

Dưới ánh mắt giận dữ của Dụ Mộ, tôi nắm lấy tay Giang “Tôi còn phải đi thư viện, cảm ơn Dụ Mộ đã mời nhé."

Nói xong, tôi đặt một tờ năm mươi tệ lên bàn.

Tôi cũng không nhìn Dụ Mộ nữa, chỉ nắm tay dắt Giang Tề rời đi.

Trên đường đi, tôi mới cảm thấy hôm nay Giang Tề có vẻ không đúng lắm.

Bình thường anh ấy rất hiền lành, chưa từng khiến người khác khó xử.

Nhưng hôm nay lại năm lần bảy lượt chọc tức Dụ Mộ.

Có vẻ như anh đã đoán được Dụ Mộ là ai. Quả nhiên, Giang Tề quay sang hỏi tôi, “Đó có phải người em từng thích không?"

Tôi nói, “Đúng vậy, nhưng tất cả đều là quá khứ rồi."

Giang Tề bắt đầu dính người, nhẹ nhàng nói, “Anh tin em.”

Nhưng ánh mắt của anh ấy đã bán đứng anh.

13.

Tôi cho rằng Dụ Mộ đã rời đi rồi.

Kết quả là ngày hôm sau, bạn của Giang Tề gọi điện cho tôi :“Hiểu Hiểu, em mau tới bệnh viện đi! Giang Tề vừa bị người ta đánh!"

Tôi vội vàng chạy đến bệnh viện.

Vừa vào bệnh viện, tôi thấy hai người ngồi trên ghế dài, người bên trái là Giang tề, bên phải là Dụ Mộ.

Thấy tôi tới, Giang Tề đỏ mắt giống như đang rất tủi thân.

Giang Tề đang định nói gì đó nhưng Dụ Mộ lại lên tiếng trước :"Hiểu Hiểu, cậu ta vừa ôm nữ sinh khác, đã vậy còn cười tủm tỉm nữa!”

Tôi còn chưa kịp nói gì, Dụ Mộ đã đưa điện thoại ra cho tôi xem ảnh chụp.

Đúng là Giang Tề đang ôm một nữ sinh, còn trò chuyện rất vui vẻ.

Dụ Mộ nói tiếp, “Tôi đã nói rồi, người bạn trai cậu tìm không đáng tin cậy chút nào...”

Cậu ấy nhìn tôi bằng ánh mắt không hài lòng.

Tôi ngắt lời cậu ấy “Đây là chị của Giang Tề, tôi biết chị ấy.”

Dụ Mộ ngẩn người.

Một lát sau, Dụ Mộ nói tiếp :“Cậu không cần phải ngụy biện cho cậu ta, ánh mắt cậu trước giờ vẫn kém như vậy..."

“Không phải tôi ngụy biện cho anh ấy, lúc tôi và Giang Tề vừa mới yêu đương anh ấy đã đưa tôi về nhà ra mắt rồi."

Tôi quay sang nhìn Dụ Mộ :“Nếu nói ánh mắt của tôi không tốt, cũng không sai, nếu ánh mắt của tôi thì trước kia tôi sẽ không thích cậu."

Nghe vậy, Dụ Mộ ngây ngẩn cả người.

Cậu ấy ngập ngừng nói :“Sao cậu lại nói vậy?”

Quay đầu lại, tôi thấy Giang Tề đang ấm ức giống như một chú cún bị cướp đồ hộp,tôi nâng mặt anh lên nhìn vết thương, tôi cũng không ngẩng đầu lên nữa, nhưng lời nói ra lại là nói với Dụ Mộ “Cậu về trường đi, cậu đến đây không chỉ đánh bạn trai tôi, đã vậy còn khiến anh ấy không có cảm giác an toàn..."

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Dụ Mộ, tôi nói tiếp, “Về sau cậu đừng tới đây nữa."

14.

Dụ Mộ thất hồn lạc phách bước về.

Hôm đó, tôi đưa Giang Tề về kí túc xá.

Anh vẫn thực hiện kế hoạch của mình, đó là hôm sau đưa tôi đi ngồi đu quay.

Anh nói, ngày mai trời nắng, ban đêm ngồi trên đu quay ngắm sao sẽ rất đẹp.

Nhưng đến trưa hôm sau, tôi nhận được cuộc điện thoại của mẹ.

Bà ấy nói Dụ Mộ gọi điện cho bà, nói cho bà biết Giang Tề cắm sừng tôi, ôm một nữ sinh khác, bà ấy hỏi tôi mọi chuyện là thế nào.

Bỗng nhiên tôi cảm thấy Dụ Mộ cực kì đáng ghét.

Cậu ấy nói đông nói tây, làm loạn khắp nơi.

Cảm giác chán ghét này khiến tôi thất thần cả ngày.

Đến khi vòng đu quay lên đến điểm cao nhất, Giang Tề hôn tôi nhưng tôi quên mất không đáp lại.

Chờ đến khi tôi lấy lại tinh thần, dưới ánh đèn chiếu rọi, tôi thấy trong mắt Giang Tề có một vệt nước.

Đang muốn giải thích thì Giang Tề lại lên tiếng trước :“Hiểu Hiểu, em có chuyện gì phiền lòng đúng không? Vậy thì chúng ta tạm xa nhau vài ngày đi, anh sẽ chờ em."

Rõ ràng Giang Tề là một người lúc nào cũng bình tĩnh, cảm xúc ổn định, vậy mà anh đã rơi nước mắt vì tôi rất nhiều lần rồi.

Tôi bỗng nhiên cảm thấy rất áy náy.

Mặc dù Giang Tề đang dỗi, nhưng anh vẫn đưa tôi về kí túc xá.

Trước khi đi, anh buồn bã cúi mặt xuống, “Hiểu Hiểu, anh cho em thời gian, cũng là cho bản thân mình thời gian."

15.

Tôi đang suy ngẫm về câu nói mà Giang Tề nói ngày đó.

Bình thường, cứ mỗi cuối tuần là tôi và Giang Tề sẽ dính vào nhau.

Nhưng hôm nay, Giang Tề lại đến phòng thí nghiệm.

Tôi đến hiệu sách một mình.

Khi tính tiền, tôi cảm thấy có một ánh mắt luôn dõi theo mình.

Tôi quay lại nhìn, đó là một cô gái xa lạ nào đó.

Cô ấy cầm một quyển sách rồi đi đến gần tôi.

Tôi lịch sự mỉm cười với cô ấy.

Cô ấy lại nói :“Mình biết cậu.”

Tôi cảm thấy rất ngạc nhiên, bởi vì, tôi chưa từng gặp cô ấy.

Cô ấy cười :“Mình biết cậu qua vòng bạn bè của Giang Tề."

Cô ấy gõ tay vào quyển sách :“Trước kia, mình từng theo đuổi Giang Tề.”

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play