Lâm Tư Niệm và Thập Thất quen biết nhau hơn một năm, nhưng chưa từng nghe hắn nhắc đến thân thế của mình. Hắn chỉ nhớ chuyện sau khi được Hoa Lệ thu dưỡng, mà không có bất cứ ký ức liên quan đến Tiêu gia.
Hắn thực sự là Tiêu Hận Thủy sao?
Lâm Tư Niệm mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng lại nổi sóng gió. Có gia cảnh giàu có, cuộc sống yên ổn, trưởng tỷ yêu thương... Tất cả những thứ này, vốn đều thuộc về thiếu niên đáng thương kia, nhưng lại bị Triệu Lân chiếm lấy, vô duyên vô cớ lang bạc nhiều năm như vậy, chịu biết bao nhiêu là đánh đập ngược đãi.
Lâm Tư Niệm tự dưng cảm thấy đau lòng.
Triệu Lân ném một miếng đàn hương vào trong lư hương, một lát sau một mùi hương lạ bay lơ lửng khắp phòng, Lâm Tư Niệm rất nhanh đã cảm thấy được toàn thân không còn chút sức lực nào. Triệu Lân dùng khăn tay đã được tẩm thuốc giải che mũi lại, đợi mùi hương tan hết rồi mới dùng chủy thủ trong tay cắt đứt dây thừng trói Lâm Tư Niệm, cười dịu dàng nói: "Sư tỷ quá thông minh, bất đắc dĩ phải dùng chút thuốc, mong sư tỷ bỏ qua cho."
"Như nhau cả." Được kẻ địch của mình khen thông minh, Lâm Tư Niệm ít nhiều gì cũng cảm thấy có chút cảm giác thành tựu, nàng chậm rãi duỗi tay chân mình ra, đỡ lấy cái bàn rồi lảo đảo đứng dậy.
"Nói ra thì, ta rất tò mò." Chủy thủ linh hoạt chuyển động trên ngón tay Triệu Lân, hắn nháy mắt, giảo hoạt nói: "Tiết thanh minh năm ngoái ta giả chết ở Van An sơn, tự cho rằng mình đã làm vô cùng tốt, ngươi làm sao có thể nghĩ đến việc ta giả chết?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play