Mùa xuân qua đi, mùa thu sắp tới, cái ngày đó sắp tới, Thời Nhan sợ Chu Mục sẽ giận nên không dám nhắc tới. Cho đến một ngày nọ Chu Mục đi làm về, đưa cho cô một chiếc phong bì, Thời Nhan cầm lấy rồi mở ra, sau đó khóc lóc thảm thiết.
Chu Mục hoảng sợ vội ôm cô lên đặt ở trên đùi mình. Anh nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, tinh tế hôn lên từng ngóc ngách trên khuôn mặt cô.
Hai tay anh ôm lấy mặt cô, áp trán vào trán cô: “Anh cho em cái này không phải để em khóc. Nếu em lại khóc, năm sau anh sẽ không mang tới cho em nữa.”
Thời Nhan sửng sốt, cô nhìn vào mắt Chu Mục: “Anh… Đưa em đi nhé?”
“Ừ! Anh còn muốn nói lời cảm ơn với người đó, cảm ơn vì trước đây người đó đã đối xử tốt với em, cũng cảm ơn người đó đã đem sự sống lại cho em.”
“Anh không ghen chứ?”
“Không.” Chu Mục khẽ cười, hôn nhẹ lên môi cô: “Không ăn giấm.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play