Chu Thanh không có ở đây, cô ấy đã đi theo Chu Mục tới phòng mổ, nghe nói là có cuộc phẫu thuật lớn gấp, đã bắt đầu từ sáng sớm, không biết khi nào mới kết thúc.
Thời Nhan ngồi trong trạm y tế trò chuyện với một vài y tá trước khi rời đi.
Cô đưa mắt nhìn cái túi mà mình mang tới đặt ở trên bàn, bên trong có hai túi bánh quy nhỏ. Một túi là chuẩn bị cho Chu Thanh, còn túi kia… Cô không biết có nên đưa hay không.
Có phải cô làm phiền anh rồi không?
Chần chừ một chút, cô đứng dậy rồi vỗ nhẹ vào Xảo Xảo đang ăn bánh quy mà cô mang tới.
Xảo Xảo ngẩng đầu, cười tủm tỉm: “Làm sao vậy?”
Thời Nhan chỉ vào cái túi rồi nói: “Có một ít bánh quy, chị có thể giúp em đưa cho chị Chu Thanh và bác sĩ Chu được không?”
“Được.” Xảo Xảo vui vẻ đồng ý.
“Cảm ơn chị, em về trước…”
Thời Nhan vừa nói vừa xoay người lại, lời nói còn chưa kịp nói xong đã thấy Chu Mục và Chu Thanh đi về phía trạm y tế, áo phẫu thuật trên người vẫn còn chưa được thay ra.
Chu Mục trông rất nghiêm túc, anh vừa đi vừa nói gì đó, Chu Thanh đi bên cạnh anh, trên tay cầm bút và sổ ghi chép lại.
Hai người đều rất tập trung vào việc riêng của mình, lúc đi ngang qua bàn y tá cũng không liếc mắt nhìn. Thời Nhan ngồi cùng với mấy y tá, lại mặc quần áo trắng, cũng không dễ để nhìn ra được. Cô nhanh chóng xoay ghế dựa đi chỗ khác, hai phút trôi qua, cô nghĩ bọn họ đã rời đi rồi mới xoay người lại ngẩng đầu lên.
Nhưng…
“Chu… Bác sĩ Chu.”
Người đã đi qua bàn y tá bỗng nhiên quay lại, không chỉ quay lại mà còn nhìn thẳng vào cô, bên cạnh còn có Chu Thanh đang cười tủm tỉm.
“Bác sĩ Chu, đã… Đã lâu không gặp.”
Chu Mục nhìn cô, anh im lặng một lúc rồi khẽ “Qf” một tiếng, sau đó cũng thu ánh mắt lại.
“Em gái Nhan, rốt cuộc em cũng tới!”
“Chị Chu Thanh…” Thời Nhan có chút ngại ngùng.
Chu Thanh cười, cô ấy giơ tay ra với Thời Nhan, vui vẻ hỏi: “Có gì ăn không?”
Chu Mục liếc nhìn cô ấy một cái: “Chị rất đói sao?”
Chu Thanh “Xì” một tiếng: “Chị đã đứng trong phòng phẫu thuật 6 tiếng đồng hồ, lại chỉ uống có mỗi một hộp sữa, em nghĩ chị có đói không?”
“…” Chu Mục: “Không phải em cũng đứng 6 tiếng đồng hồ sao?”
Khóe miệng Thời Nhan khẽ giật, ngượng ngùng ngắt lời: “Chuyện đó… Chị Chu Thanh, em có mang tới.”
Nói xong, cô vội vàng đứng dậy lấy túi bánh quy từ trong túi xách ra, đưa cho Chu Thanh: “Chị, chị ăn tạm trước đi.”
Chu Thanh cầm lấy túi bánh thì mở ra ngay lập tức, mùi hương nồng đậm từ trong túi bay ra, hai mắt cô ấy lập tức sáng bừng lên.
“Em gái Nhan.” Chu Thanh bỏ một miếng bánh quy vào trong miệng, nhấm nháp vài lần, rồi giơ ngón cái lên với Thời Nhan: “Tuyệt vời.”
Nhìn thấy bộ dạng lãnh đạm của Chu Mục, Thời Nhan cũng không dám cười nhưng nghe Chu Thanh nói vậy, cô lại không thể nhịn được cười.
“Cũng bình thường thôi ạ, chỉ là hứng thú nên mới làm. Ngày thường ở nước ngoài ngoại trừ lúc đi học ra thì em cũng không có gì để làm, vì vậy em đã đăng ký học rất nhiều lớp nấu ăn và làm bánh.”
“Hứng thú của em… Chậc… Rất tốt…”
“Đang ăn đừng có nói chuyện.”
Chu Thanh nghe tiếng nói thì quay lại, liền nhìn thấy Chu Mục đang nhìn mình bằng ánh mắt khinh bỉ.
“Em không thích thì cũng đừng cấm người khác không được! Sao, thấy em gái Nhan đưa cho chị mà không đưa cho em nên ghen tỵ sao?”
“…” Chu Mục.
Anh nhìn giống người thích ăn bánh quy sao?
“Hử? Tiểu Nhan, không phải em cũng mang một phần cho bác sĩ Chu sao?” Xảo Xảo đang ngồi viết thông tin ở một bên nghe vậy thì ngẩng đầu lên, chỉ vào túi xách, nói.
“Hả? Cái tên đầu gỗ này cũng có phần sao!” Chu Thanh nói.
Thời Nhan sững sờ một lúc mới lấy túi bánh quy ra, cẩn thận đặt trước mặt Chu Mục, nói: “Chu… Bác sĩ Chu, cái này cho anh.”
Chu Mục ngước mắt, nhàn nhạt nhìn thoáng qua, không nói lời nào.
“Thôi nào! Tên này không ăn những cái này đâu, cho đầu gỗ quả thực rất lãng…”
Lời nói còn chưa dứt thì “Bốp” một tiếng, Chu Thanh kêu “A” rồi rút lại cái tay bị người ta không khách khí mà đánh vào, trên đó còn có một dấu tay đỏ chói.
“Chu Mục, em đi chết đi.” Chu Thanh nói.
Chu Mục liếc nhìn cô ấy một cái, nhướng mày, không nói lời nào.
“Em không ăn, cũng không cho phép người khác ăn sao hả!”
“Em có nói là đưa cho chị sao?”
“Không cho chị thì em định vứt đi sao!”
“Ai nói thế.”
Nói xong, Chu Mục cầm túi bánh quy bỏ vào trong túi áo, động tác vô cùng tự nhiên.
Lúc này, không chỉ có Thời Nhan ngạc nhiên vì hành động của anh mà Chu Thanh cùng với mấy y tá khác cũng thấy ngạc nhiên.
Bác sĩ Chu của các cô không bao giờ nhận quà đã thông suốt rồi sao?
“Cô vào phòng làm việc của tôi chờ một lát, tôi sẽ tìm cô sau.”
Thời Nhan còn chưa hoàn hồn liền nghe được lời này của anh.
Anh đang nói với cô sao?
Anh đang nhìn cô sao?
Thời Nhan mở lớn đôi mắt ngập nước của mình nhìn thẳng vào mắt của anh, lại chỉ vào chính mình, hai mắt chớp chớp mấy cái, khiến đầu óc của cô trong lúc nhất thời có chút đờ đẫn.
“Em, em sao?” Cô không chắc chắn mà hỏi lại.
Chu Mục nghe vậy thì mím môi, không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Thời Nhan lập tức thấy vui vẻ, thiếu chút nữa liền không nhịn được mà nhảy nhót ngay tại chỗ. Cô cong khóe miệng, đôi môi hồng căng mọng nâng cao cả hai bên, cười đến híp cả mắt, cong cong giống vầng trăng khuyết, con ngươi như mang theo ánh sáng.
Ánh mắt của Chu Mục có chút mất tự nhiên mà né tránh, sau đó lại tỏ ra như không có gì mà cầm lấy tài liệu, xoay người rời đi.
“Còn chần chừ ở đó làm gì? Mau đi đi!”
Thấy Thời Nhan vẫn còn cười ngây ngô đứng tại chỗ, Chu Thanh nhịn không được mà mở miệng.
Thời Nhan mỉm cười, nắm lấy quai túi, vui vẻ nhảy nhót đi về phía phòng làm việc của Chu Mục.
Cô đẩy cửa bước vào rồi ngồi thẳng xuống chiếc ghế đối diện với bàn máy tính, hai tay đặt trên đầu gối nắm chặt lấy vạt váy dài.
Không biết anh có thích những chiếc bánh quy mà cô làm không?
Tuy nhiên, cô cũng thấy rất lạ, không phải anh không thích ăn đồ cô làm sao? Tại sao lại nhận bánh quy cô làm?
Anh tìm cô có chuyện gì vậy?
Trong lúc cô đang suy nghĩ miên man thì cánh cửa phía sau lưng cô được mở ra. Bộ quần áo phẫu thuật trên người Chu Mục đã được đổi thành chiếc áo sơ mi màu xanh lam nhạt cùng với quần tây màu xanh đậm, chiếc áo blouse trắng cũng được đặt tùy tiện trên cánh tay. Mà cái tay kia còn đang cầm túi bánh quy mà cô vừa đưa, còn chưa được mở ra.
“Anh tới rồi sao!”
Không kìm được niềm vui nho nhỏ trong lòng, Thời Nhan đứng dậy khỏi ghế, đi về phía anh vài bước. Chu Mục liếc nhìn cô, khẽ nói “Ừ”, sau đó đi về vị trí của mình, Thời Nhan cũng đi theo sau.
Thấy anh không có ý phản kháng, cô nghiêng người cười tủm tỉm, lời nói cũng bớt căng thẳng và nhẹ nhàng hơn.
“Bác sĩ Chu, anh tìm em có chuyện gì vậy?”
Chu Mục đặt chiếc áo blouse trắng lên lưng ghế, sau đó đặt túi bánh quy lên trên mặt bàn, rồi lại chậm rãi mở chiếc tủ nhỏ phía sau lấy ra một hộp cơm.
Khi nhìn thấy nó, Thời Nhan có chút sửng sốt.
Đây không phải là của cô sao? Đúng rồi, lần trước cô nhìn thấy bác sĩ ở phòng bên cạnh cầm hộp cơm của mình đi ra từ phòng khám bệnh bên cạnh , cô liền cài khóa túi đựng hộp cơm lại rồi rời đi, sau hôm đó cô cũng chưa từng đến bệnh viện bao giờ, hộp cơm này sao tự nhiên lại ở đây chứ.
Nhưng mà, khi nghĩ đến đây, trong lòng cô không khỏi vui mừng. Cô đưa tay ra cầm lấy hộp cơm mà Chu Mục đưa, cúi đầu muốn nói gì đó lại thôi.
“Thời Nhan.”
“Hả!” Thời Nhan đột nhiên quay đầu lại, trên mặt lập tức nở nụ cười: “Đây ạ!”
Dường như, sự mất mát vừa rồi chỉ là ảo giác.
Chu Mạt đột nhiên cảm giác như có một loại ánh sáng nào đó xuyên thấu qua mắt mình, anh có chút sửng sốt rồi cúi đầu, khóe miệng vô thức cong lên, cười như không cười.
“Bác sĩ Chu.”
Chu Mục nghe thấy tiếng nói thì ngẩng đầu lên: “Hả?”
Giọng nói vô thức trở nên nhẹ nhàng hơn, ngay cả anh cũng không nhận ra.
Thời Nhan vươn ngón trỏ ra, chỉ vào chính mình, rồi lại chỉ vào Chu Mục: “Anh gọi em… Có chuyện gì vậy?”
“Ừ!” Chu Mục ngẩng đầu, khóe mắt giương lên.
Ngày đó nhìn thấy túi đồ ăn trưa treo trên nắm tay ở cửa phòng khám bệnh, không biết vì cái gì mà anh không đưa cho người khác, lại còn như có ma xui quỷ khiến mà mở ra ăn.
Khi đó anh liền có suy nghĩ, cô gái nhỏ này không có chút ngại ngùng, lại còn rất cố chấp.
Khiến anh vô thức nghĩ đến một cô gái nhỏ khác.
Anh không thể không phủ nhận, hai người thật sự có điểm giống nhau.
Không dễ dàng từ bỏ.
“Cảm ơn bữa ăn của cô, rất ngon.”
“Hả? Anh ăn rồi sao?”
Chu Mục im lặng một lúc lâu rồi mới gật đầu.
“Ừ! Ăn rồi.”
“Thật vậy sao?”
“Thật.”
Thời Nhan đột nhiên thấy căng thẳng, cô giơ thẳng một ngón tay lên ở trước mặt mình, hỏi: “Bác sĩ Chu, em có thể hỏi anh một câu được không?”
“Hỏi đi.”
“Ừm… Anh có ghét em không?”
Chu Mục sửng sốt một chút, dường như nghĩ tới cái gì đó, dở khóc dở cười mà lắc đầu.
“Không ghét.”
“Thật sao?”
“Thật.”
Nghe được câu trả lời này, Thời Nhan đã sớm quên mất anh mang hộp cơm trưa của cô cho người khác, vui vẻ đến mức thiếu chút nữa bật nhảy ngay tại đây.
Nhìn bộ dạng phấn khích như trẻ nhỏ của Thời Nhan, Chu Mục nhịn không được mà bật cười một tiếng.
“A! Anh cười rồi, bác sĩ Chu, anh cười rồi.”
“…” Chu Mục.
Làm sao anh có thể không cười chứ?
……
Rời khỏi bệnh viện được một lúc rồi nhưng Thời Nhan vẫn còn đắm chìm trong nụ cười của Chu Mục.
A Triệt, anh ấy cười rộ lên, đẹp trai quá.
A Triệt, anh cũng đã từng cười lên rất đẹp!
A Triệt, hình như em thật sự thích anh ấy rồi, em phải làm sao bây giờ? Anh sẽ tức giận đúng không?
Cô hạ cửa kính xe xuống, chống cằm vào mép cửa sổ, để gió lùa vào trong xe phả vào gương mặt cô. Cô hít sâu mấy hơi rồi ngả người ra sau, lây chiếc ví nhỏ trong túi ra. Cô mở ra, bên trong là một tấm ảnh, trên đó có hai người, đầu chụm vào nhau, cười rạng rỡ. Người con gái, chính là Thời Nhan, còn người con trai, là Tô Triệt.
Cô sờ tấm ảnh chụp, khẽ mỉm cười.
“A Triệt, có phải em rất xấu đúng không, lại có thể dễ dàng thích một người như vậy. Nhưng mà anh yên tâm, em sẽ không quên anh, nhất định sẽ không quên.”
Cho dù muốn quên cũng không thể quên được, bằng không, nhiều năm trôi qua như vậy rồi mà anh vẫn còn tồn tại rõ ràng trong trí nhớ của cô, mang cho cô sự vui sướng, cũng có sự tra tấn.
“Bác tài, phiền bác…”
Thời Nhan đọc địa chỉ tòa nhà của câu lạc bộ nhà mình.
Thời Nhan lên tầng, vừa ra khỏi thang máy, cô liền nhìn thấy Thời Hàm đang nói chuyện với một người đàn ông trong câu lạc bộ. Thời Hàm nhìn cô, ra hiệu cho cô đi vào bên trong trước, nói thêm vài câu với người đàn ông kia, sau đó Thời Hàm mới đi vào, cánh tay thản nhiên khoác lên vai Thời Nhan, ôm cô vào trong lòng rồi bước lên tầng trên.
Giống như mọi ngày, Thời Hàm mang tới cho cô một ly sữa bò nóng.
“Không phải nói không thoải mái nên ở nhà nghỉ ngơi sao? Sao hôm nay lại tới đây thế?”
Nói xong, Thời Hàm lo lắng sờ trán cô. Sau khi kiểm tra nhiệt độ chắc chắn là cô không bị sốt, anh ta mới dựa lưng vào ghế sofa.
“Anh.” Thời Nhan gọi.
“Ừ!” Thời Nhan đáp lại.
“Trước đây em có nói với anh là em muốn tìm việc đúng không?”
Thời Hàm gật đầu, tất nhiên là anh ta nhớ rõ.
“Thật sự không cần anh trai nuôi sao?”
“Không cần, em có thể tự chống đỡ được.” Thời Nhan bật cười, nhìn Thời Hàm: “Nhưng, nếu anh muốn giúp em thì em sẽ không từ chối.”
Thời Hàm giễu cợt: “Cô gái ngốc.”
“Em đã tìm được việc làm rồi. Dao Dao có một người bạn mở lớp dạy nấu ăn và làm bánh, em đã tìm hiểu rồi, một tuần chỉ cần tham gia năm lớp, thời gian còn lại đều nhàn rỗi, em còn muốn đi làm tình nguyện viên.”
“Tình nguyện viên? Em nghĩ kỹ chưa?” Anh ta hỏi.
“Rồi ạ!” Thời Nhan uống một ngụm sữa bò, mỉm cười nói: “Em muốn nhân lúc mình còn trẻ thì làm chút việc gì đó có ý nghĩa.”
Thời Hàm cười dịu dàng, vươn tay ra xoa đầu Thời Hàm: “Nhan Nhan của chúng ta giỏi quá, nhưng mà… Trước đây không phải em nói muốn trở thành một nhà văn lớn sao? Còn chuyển tới học khoa Văn chuyên nghiệp nữa.”
“Đó là chuyện của mấy năm về trước, bây giờ em chỉ muốn trở nên thật bình thường, dạy nấu ăn, sau đó có thể giúp đỡ người khác, không phải rất tuyệt sao. Em vẫn nhớ rõ mong muốn của A Triệt lúc anh ấy còn sống, đó là làm bác sĩ ở vùng biên giới. Em không thể làm bác sĩ, nhưng em có thể làm những việc tương tự.”
“Nhan Nhan…” Thời Hàm thở dài: “Vậy em thật sự từ bỏ ước mơ của mình sao!”
Thời Nhan mỉm cười, cô im lặng một lúc lâu rồi nghiêng người về phía Thời Hàm: “Em đã sớm từ bỏ rồi. Mọi người đều bình an vô sự mới chính là nguyện vọng lớn nhất của cuộc đời em.”