Thời Hàm trầm mặt, lớn tiếng trách cứ: “Em còn nói là sao vậy sao? Một đám người bọn anh đi tìm em khắp nơi, vậy mà em lại ngủ thoải mái ở đây.” Anh ta hung hăng nắm tóc trên đầu mình, với lực tay đó dường như có thể giựt hết tóc mình ra. Thời Nhan lo lắng tiến tới, kiễng chân vươn tay ra nới lỏng bàn tay đang nắm lấy tóc của anh ta: “Anh, đừng như vậy mà.”
Những người khác có lẽ sẽ không hiểu tại sao anh ta lại như vậy, nhưng Thời Nhan hiểu. Năm đó, khi cô tàn nhẫn cắt một đường dài trên cổ tay mình, anh ta cũng đã từng làm như vậy. Cô biết anh ta đang tự trách mình, anh ta sợ hãi, anh ta tự trừng phạt chính mình vì đã không bảo vệ cô.
“Anh.” Thời Nhan sợ hãi gọi một tiếng, dựa vào lồng ngực đang nhấp nhô dữ dội của anh ta, vỗ nhẹ vào lưng anh ta an ủi, nhỏ giọng xin lỗi: “Anh, em xin lỗi.”
Thời Hàm im lặng, một hồi lâu sau mới giơ tay lên xoa đầu Thời Nhan, cục đá nặng nề trong lòng cũng đã rơi xuống, anh ta bất lực thở dài.
“Được rồi, không sao là được rồi.” Giọng anh ta khàn khàn.
Thời Nhan ngẩng đầu, trong ánh mắt mang theo sự có lỗi nồng đậm: “Em xin lỗi anh.”
“Ừ!” Khóe miệng Thời Hàm hạ xuống: “Sau này không được chạy lung tung nữa.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT