Chuẩn bị cho giờ học tiếp theo, các bạn học tinh thần sảng khoái trở về lớp học, nhìn thấy Cao Bách Dương dùng thời gian nghỉ trưa chăm chỉ làm bài tập, ai cũng cảm thán.

Học sinh về lớp ngày càng đông, tiếng nói chuyện xuất hiện khắp các phòng học, trên hành lang còn có tốp năm tốp ba học sinh đi qua đi lại. Thường ngày mấy người Đỗ Đức Huy đều đi theo Nguyễn Lam Ân, nhưng hôm nay họ đã trở về lớp nhưng lại không thấy bóng dáng của cậu đâu.

Cao Bách Dương nhìn họ lần lượt về chỗ ngồi, cuối cùng vẫn không nhìn thấy cậu.

Lâm Quốc Huy về chỗ ngồi của mình, cúi đầu lấy tập sách ra chất lên bàn, lúc nhìn lên đối diện với ánh mắt đen sâu của hắn thì giật mình một cái, may mà cậu ta gan lớn không đến nổi liệu miệng nó tục.

Cậu ta hỏi: “Cậu nhìn tôi làm gì? Làm tôi giật cả mình. Có chuyện gì sao?”

“Lam Ân,” Cao Bách Dương dừng một chút mới nói tiếp: “Cậu ấy đâu? Sao không đi chung với các cậu?”

Hình như đây là lần đầu tiên hắn gọi tên của cậu ra khỏi miệng, có chút cảm giác không nói nên lời.

“À, tưởng chuyện gì, trên đường về có gặp một học sinh khóa dưới muốn nói chuyện với cậu ấy nên cậu ấy bảo chúng tôi về trước.” Lâm Quốc Huy giải thích, sau đó lại nhiều chuyện thêm: “Không phải ai xa lạ, nam sinh này tôi cũng gặp qua mấy lần rồi, mấy ngày trước còn đến tặng bánh xin lỗi đó. Lam Ân được chào đón như vậy, không cần nói cũng biết đàn em này chắc chắn là trúng tiếng sét ái tình rồi. Năm lần bảy lượt đến tìm Lam Ân, ai nhìn cũng biết.”

Lâm Quốc Huy cứ nói nói, cậu ta đắm chìm trong suy luận của mình mà hoàn toàn không phát hiện ra người bên cạnh bất thường.

Cao Bách Dương vừa nghe lại là Alpha kia, ánh mắt lập tức tối tăm, tay cầm bút siết chặt. Chỉ cần có người dám nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn lúc này, chắc chắn sẽ nhìn thấy sát ý tràn ngập bên trong.

Đôi mắt màu nâu của hắn không giống những người bình thường khác, mắt hắn có màu nâu sẫm đậm, khi bị ánh sáng chiếu vào sẽ có cảm giác như là màu đen. Điều này làm ánh mắt hắn càng sâu sắc, không cẩn thận còn nhầm lẫn như rơi vào vực sâu không đáy.

Một vài âm thanh khó chịu vang lên trong lớp học.

“Chuyện gì vậy?” Có người hoang mang hỏi.

Một người khác nhỏ giọng nói: “Là tin tức tố của Bách Dương.”

“Bách Dương? Cậu sao vậy?” Đỗ Đức Huy quay đầu xuống nhìn hắn khó hiểu, nhắc nhở: “Tin tức tố của cậu tràn ra hơi nhiều rồi.”

Bình thường hắn luôn không để lộ dù chỉ một chút, sao đột nhiên lại tràn ra nhiều như vậy?

Những Alpha khác cũng biết điều này, cho nên mới đầu mới lộ ra vẻ hoang mang trước mùi máu tanh trong không khí, còn cho rằng là có ai bị thương.

Tin tức tố mang theo áp lực đối với Alpha khác, cũng ảnh hưởng đến Omega nhưng hiện giờ không có Omega trong phòng học nếu không bọn họ chắn chắn đều mềm nhũn chân. Tuy không phải cố ý tấn công nhưng cảm giác tồn tại rất mạnh mẽ, vẻ mặt mấy người Đỗ Đức Huy vì vậy mà toát ra từng tia buồn bực, khó chịu.

Nghe thấy lời của Đỗ Đức Huy, Cao Bách Dương lấy lại lý trí, lập tức khống chế tin tức tố vừa mất kiểm soát lại, cũng tại tâm trạng của hắn mà tin tức tố mang theo cảm xúc của hắn tác động lên những người khác.

Hắn đè thấp âm thanh nói: “Xin lỗi, tôi không kiểm soát được.”

“Không sao, chuyện này cũng bình thường mà.”

“Có phải do bình thường cậu kiềm chế nhiều quá nên dẫn đến tình trạng này không? Thật ra cậu không cần quá mức cẩn thận như vậy.”

Mấy người Alpha lập tức thông cảm cho hắn. Pheromone cũng giống như cảm xúc của một người, nếu cứ tìm mọi cách kiềm chế sẽ dẫn đến hậu quả khó lường, cho nên thỉnh thoảng phải giải phóng ra ngoài.

“Tôi không sao.” Hắn đứng lên nói: “Để tôi ra ngoài một chút.”

Âm thanh gỗ ma sát với nền gạch vang lên một tiếng chói tai, Cao Bách Dương xoay người đi ra bằng cửa sau. Có điều hắn chưa kịp bước ra khỏi cửa đã bị một người từ bên ngoài vào đâm sầm vào ngực.

“A!” Người kia cũng rất bắt ngờ kêu đau một tiếng, sau đó như mất lực mà muốn ngã ngồi xuống.

Vì Cao Bách Dương cúi đầu mà hắn nhìn rõ người hắn vừa đụng phải là ai, tay lập tức đưa ra vòng qua eo đỡ lấy không để cậu ngã xuống.

Nguyễn Lam Ân vịnh lấy vai hắn, hai chân cậu mềm nhũn suýt nữa đã không thể đứng vững.

Cậu hỏi: “Sao trong lớp lại tràn đầy tin tức tố của cậu?”

Học sinh trong lớp chưa kịp mở lớn hết tất cả các cửa sổ nên tin tức tố của hắn vẫn còn khá nhiều, hơn nữa với cấp bậc của hắn, không thể tự tán hết trong thời gian ngắn. Nguyễn Lam Ân sớm không về muộn không về lại về đúng lúc này hiển nhiên bị tin tức tố của hắn ảnh hưởng, độ xứng đôi cao nên càng rõ ràng hơn, cũng may cậu vẫn còn đứng ngoài cửa.

Cao Bách Dương kéo cậu ra ngoài hành lang đứng, bên ngoài có gió sẽ đỡ hơn.

“Vừa rồi, không khống chế được.”

Hắn cũng không thể nói vì nghe nói cậu ở cùng một Alpha khác làm hắn ghen ghét.

Nguyễn Lam Ân buông vai hắn, đổi thành dựa vào lan can.

“Lớp trưởng, cậu không sao chứ?”

“Tôi không sao, đứng ở ngoài này không bị ảnh hưởng.” Cậu đáp lời hỏi thăm của bạn học.

Mấy nam sinh nhanh tay mở hết cửa sổ ra.

“Mau mở hết cửa ra đi, chút nữa còn có những người khác vào học nữa.”

“Khương Duy, cậu lấy thuốc ngăn mùi để ở ngăn bên ngoài trong cặp tôi phun toàn bộ lớp học đi.”

Nguyễn Lam Ân biết cần nhiều thời gian hơn bình thường để tán đi hết tin tức tố của hắn, nếu muốn nhanh chóng chỉ có thể dùng thuốc ngăn mùi để che đi.

Trịnh Khương Duy lập tức theo lời cậu lấy thuốc ngăn mùi xịt từ trên xuống dưới từ trái qua phải, mùi máu tươi nhanh chóng bị hương cỏ cây tươi mát che lấp.

Bên ngoài phòng học, cậu nhìn Cao Bách Dương đứng bên cạnh, lên tiếng trước: “Vừa rồi cậu định đi đâu mà gấp vậy? Giờ không đi nữa à?”

Ngón tay hắn giật giật, vừa rồi thật ra là hắn muốn đi tìm cậu, bây giờ cậu đã ở đây, hắn còn đi đâu nữa?

Hắn bình tĩnh che lấp: “Vì tràn tin tức tố nên tôi đi ra ngoài.”

“Vậy sao…”

Không đợi cậu nói thêm, hắn hỏi trước: “Nghe nói Alpha lần trước đến tìm cậu? Cậu ta có làm gì cậu không?”

“À, không có gì, vài chuyện thường gặp thôi.”

Chuyện thường gặp nên để xử lý với cậu là quá đơn giản. Lê Thế Tân tìm cậu, lý do cũng khá thường thấy, cậu ta hỏi cậu cuối tuần có thời gian không, muốn mời cậu đi xem phim. Không phải muốn khoe khoang, nhưng có rất nhiều nam nữ mời cậu đi xem phim, đi uống trà sữa, đi ăn. Tất cả đều có một kết cục:

“Thật ngại quá, cuối tuần tôi không có thời gian riêng, nếu có thì tôi còn phải ôn bài. Chắc cậu không biết, vị trí của tôi bây giờ đã có đối thủ cạnh tranh rất lớn, tôi phải tập trung nhiều hơn cho bài kiểm tra lần tới.” Cậu nói với nam sinh.

Lý do phía sau là khi Cao Bách Dương xuất hiện mới được thêm vào.

Lê Thế Tân biết chuyện này, từ khi thích cậu, cậu ta thường chú ý đến các nữ sinh trong lớp thỉnh thoảng gặp cậu sẽ về lớp cảm thán về cậu. Từ đó cũng nghe được cậu là một học sinh xuất sắc, trước giờ luôn giữ vị trí dẫn đầu của ban tự nhiên, tổng điểm ba môn chính thì nhất khối. Nhưng sau đó có một học sinh mới chuyển đến, một lần thi đã đẩy cậu xuống hạng hai.

Thành tích của cậu ta tuy được xem là tốt nhưng không thể nào so sánh với cậu được.

Sau khi từ chối xong, cậu cũng không cho cậu ta cơ hội, lần trước Alpha này nói nhiều lý lẽ, cậu không muốn tiếp tục làm thính giả nữa.

Lúc về thì gặp tình cảnh này đây.

Nghĩ đến câu hỏi của hắn, Nguyễn Lam Ân thấy buồn cười, hỏi: “Cậu nghĩ cậu ta có thể làm gì tôi? Lần trước tôi quật ngã một Alpha, cậu không phải không thấy qua.”

“Lúc đó cậu vẫn là Beta.” Cao Bách Dương biết rõ hai chuyện này hoàn toàn khác nhau mà cậu vẫn cứ tự phụ như vậy.

Nguyễn Lam Ân chỉ cười, không nói gì.

Cậu không nói cho hắn biết rõ về tình trạng tuyến thể của cậu, chuyện này đương nhiên càng ít người biết càng có lợi cho cậu. Đến lúc đó một Alpha bị một Omega đánh đến không dậy nổi là chuyện mất mặt thế nào?

Có một vài chuyện, đến thời điểm nhất định mới có thể nói ra.

“Vào lớp thôi.”

Trong phòng hiện giờ đều là hương cỏ cây làm người ta có cảm giác thư thái, như được gần gũi với thiên nhiên.

Cao Bách Dương mím môi, cậu sống trong môi trường quá tốt đẹp nên không biết người bên ngoài lòng lang dạ sói thế nào, thủ đoạn có rất nhiều loại. Về sau hắn phải cận kề bên cạnh cậu, nếu không khối lưu ly đẹp mắt này bị kẻ khác làm vỡ mất.

Nguyễn Lam Ân trở về chỗ ngồi, cậu cầm sách giáo khoa tiết trước lên nhìn một cái rồi đổi thành môn học khác. Cậu như thường lệ mà học tập, không có phát hiện cái gì khác lạ.

Thư tình kẹp dưới sách của cậu sớm đã bị hắn phi tan từ lâu, bây giờ chúng đã trở thành những mảnh vụn chẳng ra hình ra dạng gì nữa rồi.

Một người vị cam, một kẻ vị rượu trắng, tin rằng không chỉ có hai người, còn rất nhiều người khác tơ tưởng đến cậu mà hắn không biết đến, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện. Nhưng là ai đi nữa, hắn cũng sẽ không cho kẻ đó có cơ hội.

Sau khi tan học, Nguyễn Lam Ân không về nhà ngay mà đến bệnh viện một chuyến. Thuốc ức chế đặc hiệu dành cho cậu đã có, hôm nay cậu đến để lấy nó.

Bác sĩ Chương cũng giúp cậu kiểm tra, sức khỏe của cậu không có vấn đề.

Bác sĩ Chương nhiều lần lưu ý với cậu rằng thời gian đầu kỳ phát tình sẽ không ổn định, nhắc cậu phải chú ý.

Cậu cất kỹ thuốc ức chế, nhiều lần lập lại đã nhớ kỹ mới được bác sĩ Chương thả về.

•Hết chương 28•

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play